– Đại nhân đừng sợ, chúng nó bạo tạc lên rất ôn nhu.
Phi Nghê nhẹ nhàng cười, tóc mai ở hai bên phiêu động, ấn quyết trong tay biến đổi.
– A?
Thượng Trần hô to một tiếng, trường bào trên người giống như tầng mây dâng lên, muốn thoát thân đi.
Ầm ầm!
Hỏa điệp trong khoảnh khắc nổ lên, đem hai người tráo vào, hỏa quang lan xa trăm trượng, chiếu bầu trời một mảnh đỏ tươi.
Xa xa Ất Hi kinh hãi không thôi, mồ hôi lạnh rơi xuống, tựa hồ ý thức được tình thế không ngừng xấu đi.
Thân thể Định Phi Chí khẽ động, nhảy vào hỏa quang chém ra chiến kích, khí tức trên người của hắn trong nháy mắt giải khai hỏa thế, Chiến Kích lạnh như băng hóa thành Hồng mang, trong nháy mắt khóa lại Phi Nghê.
Phi Nghê cả kinh, nửa thân thể hóa thành hỏa diễm, lui về phía sau.
Nhưng Chiến Kích này dị thường sắc bén, hoàn toàn bỏ qua không gian tồn tại, nhắm thẳng vào bản tâm.
Đột nhiên thân thể Phi Nghê lóe lên thoáng cái, bị một cổ lực lượng hút đi.
Một đạo nhân ảnh xuất hiện ở phía sau hắn, kim quang lóe ra, chính là Lý Vân Tiêu thi triển nguyệt đồng, đem không gian thu nhập vào mắt phải. Đồng thời hóa thành ba đầu sáu tay, Bất Diệt Kim Thân hiện.
Toàn bộ cánh tay mở ra, chộp tới Chiến Kích.
Boong boong!
Bốn cánh tay kim sắc thoáng cái nắm lấy lưỡi kích, lòng bàn tay bị cắt, máu tươi đỏ ngầu chảy ra, không ngừng nhỏ xuống.
Chiến Kích vẫn như cũ không ngừng đẩy mạnh, cho đến đâm vào ngực hắn, phát sinh một tiếng kim chúc, chỉ thấy hồng ảnh xuyên qua.
Lý Vân Tiêu nhíu mày, nhưng bốn cánh tay vẫn gắt gao nắm lấy Chiến Kích như cũ, hai tay trước người không ngừng bấm niệm thần chú, đánh ra từng đạo ấn quyết, đều hướng trên người Định Phi Chí vỗ tới.
Từng đạo quang mang từ trên người Định Phi Chí dâng lên, những ấn quyết kia đều nhập vào cơ thể mà qua, càng ngày càng nhiều, bày kín toàn thân.
– Ngươi đang làm cái gì?
Ất Hi hoảng hốt kinh hô lên, hắn phát hiện liên hệ giữa mình cùng Định Phi Chí đang không ngừng giảm bớt.
Ba bộ Thi khôi vẫn thủ hộ ở trước người hắn nhất thời phóng tới Lý Vân Tiêu.
– Hừ!
Bắc Quyến Nam hừ nhẹ một tiếng, một mảnh kiếm quang quét tới, đẩy lùi ba người kia.
Nhưng Ất Hi đã quá gấp, liều mạng điều khiển ba bộ Thi khôi xông lên, ép tới Bắc Quyến Nam liên tiếp lui về phía sau.
– Không có khả năng, làm sao ngươi biết phương pháp Phong Ấn? Không thể nào!
Trong lúc bất chợt khí tức liên hệ đột nhiên gián đoạn, sắc mặt Ất Hi thoáng cái trắng bệch, tròng mắt như cá chết.
Theo một đạo quyết ấn cuối cùng đánh vào cơ thể Định Phi Chí, nguyên lực ba động trên người của hắn rốt cục đình chỉ, biến trở về thi thể phổ thông, đứng không nhúc nhích.
Trong mắt phải của Lý Vân Tiêu bắn ra một đạo Hồng mang, ở ngoài mấy trượng hóa ra chân thân của Phi Nghê, nàng vui sướng kêu một tiếng, “Phu quân!” liền nhảy đến.
Lý Vân Tiêu thở dài, có chút cảm khái nhìn Định Phi Chí một chút, cô đơn nói:
– Phi Nghê, tiễn vị đại nhân này đi đi.
Phương pháp Phong Ấn mới vừa rồi chính là từ trong hồn phách của Dương Nguyên Thư học được, nghĩ không ra sẽ có lúc hữu dụng.
– Dạ!
Phi Nghê lập tức hiểu ý tứ của Lý Vân Tiêu, tay bấm niệm thần chú, một đạo hỏa diễm phun ra.
Vù vù!
Thân thể Định Phi Chí thoáng cái bốc cháy lên.
– Không.
Hai tiếng hô to truyền đến.
Ất Hi tức đến đấm ngực giậm chân, cách đó không xa thân ảnh của Thượng Trần nổi lên, càng oa oa kêu to, nghiến răng nghiến lợi, bộ dáng kia hầu như muốn nổi điên.
Nhưng bây giờ hắn cũng minh bạch đại thế đã mất, phẫn hận hóa thành một đạo Hắc quang muốn ly khai.
– Còn muốn chạy? Tựa hồ Đại nhân đã quên phải lưu lại thứ gì a?
Lý Vân Tiêu lóe lên liền ngăn ở phía trước Thượng Trần, tiện tay nhất chỉ, ba mươi sáu chuôi Bắc Thiên Hàn Tinh Kiếm đổi chiều ở trước người, chiết xạ ra lãnh ý, đem Thượng Trần tập trung.
– Chẳng lẽ ngươi muốn giết ta!
Thượng Trần tức giận không ngớt, cả người run rẩy.
– Ha hả.
Lý Vân Tiêu khẽ cười một tiếng nói:
– Đại nhân là Thánh Vực cục trưởng, ta đương nhiên không dám giết. Nhưng Đâu Suất Thiên Phong này vẫn là lưu lại đi, bằng không liền đi không được.
Phi Nghê hóa thành một đạo hồng quang, rơi vào bên cạnh Lý Vân Tiêu, cười khanh khách nhìn Thượng Trần, để cho hắn kiêng kỵ không ngớt.
– Hừ, chuyện hôm nay Bổn Tọa nhớ kỹ!
Thượng Trần vung tay áo, Đâu Suất Thiên Phong bay ra, mặt trên không có bất kỳ nguyên lực ba động, cũng không thấy quang mang, tựa hồ bị một loại bí thuật phong ấn.
Sau khi ném ra ngọn núi, hắn rất sợ Lý Vân Tiêu đổi ý, thoáng cái liền trốn ra trăm trượng, lóe người mấy cái, không gian chỉ còn lại một cái chấm đen.
Ất Hi cả kinh, vội vàng nói:
– Đại nhân chờ ta một chút!
Định Phi Chí đã chết, Ất Hi đối với hắn mà nói không có bất kỳ giá trị gì, căn bản lười phản ứng, đã tiêu thất khỏi tầm mắt của mọi người.
Hưu!
Lý Vân Tiêu chỉ một cái, ba mươi sáu chuôi Bắc Thiên Hàn Tinh bay lên, cắt đứt lối đi của Ất Hi, như là lồng giam vây khốn.
Ất Hi hoảng hốt, rung giọng nói:
– Phá Quân đại nhân, hiện tại ta cũng là người của Thánh Vực, trực tiếp lệ thuộc Vi Thanh đại nhân, ngươi không thể giết ta!
Lý Vân Tiêu cười nói:
– Chớ có khẩn trương, ta sẽ không giết ngươi.
Ất Hi đại hỉ, nhất thời thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần không chết, hết thảy đều dễ nói:
– Đa tạ Phá Quân đại nhân khoan hồng độ lượng!
Lý Vân Tiêu phất phất tay nói:
– Không cần cảm tạ ta, bởi vì người muốn giết ngươi là những người khác.
Ất Hi nhất thời cảnh giác, nói:
– Người nào?
Lý Vân Tiêu cười nói:
– Phong tử kiệt, ở một bên nhìn lâu như vậy, cũng nên đi ra đi?
Sắc mặt Ất Hi trong nháy mắt trắng bệch, thân thể nhịn không được run rẩy, thậm chí có thể nghe hàm răng của hắn run lên.
– Hừ, nghiệt đồ, nghiệt tử!
Một thanh âm băng lãnh đến xương ở trên không trung vang lên, càng làm cho Ất Hi như rớt vào hầm băng, cả người không có bất luận nhiệt độ gì, thoáng cái khóc rống lên, lăng không quỳ xuống, hướng thân ảnh dần dần hiện lên ở xa xa lạy xuống, liều mạng dập đầu cầu xin tha thứ:
– Nghĩa phụ, nghĩa phụ tha cho ta đi! Ta biết sai rồi, sau này sẽ không dám nữa, nghĩa phụ, nghĩa phụ!
Một tiếng “Nghĩa phụ” gọi rõ ràng, nhưng nụ cười trên mặt Khâu Mục Kiệt càng thêm băng lãnh, khóe miệng vung lên một tia tàn nhẫn, nói:
– Nghĩa phụ? Ngươi không phải mới vừa nói này là nói bậy, ta chỉ là một người điên, sao có tư cách làm nghĩa phụ của ngươi?
Thân thể Ất Hi càng run lợi hại, nguyên lai đối phương đã sớm giấu ở xung quanh, hắn tâm hoảng ý loạn, triệt để hoang mang lo sợ, chỉ có thể không ngừng hô “sai rồi”, “không dám nữa”, không ngừng dập đầu, tốc độ cực nhanh, phảng phất còn xuất hiện tàn ảnh.
Khâu Mục Kiệt chậm rãi đi tới, than thở:
– Ai, nghĩ không ra ngươi sẽ phản bội ta, thực sự là bị thương.
Ất Hi vừa nghe khẩu khí của đối phương tựa hồ có chút mềm, lập tức như chộp được cọng rơm cứu mạng, thanh lệ khóc rống nói:
Bình luận