– Thu hồi tâm tư này của ngươi đi, đại lục đã đủ ngươi lăn lộn, đừng đánh chủ ý tứ hải nữa. Trực tiếp đi thẳng vào vấn đề đi, tới tìm ta có chuyện gì?
Lão giả cười khổ không thôi, sau đó có chút trách cứ, cáu giận nói:
– Cổ Phi Dương, ngươi là không đem ta làm bằng hữu a, làm hại ta cho rằng ngươi đã chết, thương tâm hơn hai mươi năm a!
Lý Vân Tiêu dở khóc dở cười mắng:
– Thương tâm em gái ngươi! Sao không thấy ngươi báo thù cho ta? Chớ ở trước mặt ta giả trang, bằng không ta một chưởng đánh nát chiếu hình, miễn cho nghe lời vô ích.
Lão giả kia ngượng ngùng nói:
– Ta là thật tâm…
Hắn trong nháy mắt ngừng lại, bởi vì đã thấy Lý Vân Tiêu giơ tay lên vận chưởng, sợ là nói thêm câu nữa sẽ phách tới a.
– Được rồi, ngươi không tin cũng không quan hệ, nhưng tâm lão phu có Nhật Nguyệt chứng giám.
Lão giả vội vàng nói sang chuyện khác:
– Ta mong ngươi đến Vạn Bảo lâu cùng ta tụ họp một chút, chúng ta hảo hảo nói chuyện, ở đây có nhiều bất tiện.
Lý Vân Tiêu nói:
– Là chuyện liên quan tới Lăng Bạch Y đi, việc này ta không có hứng thú, cũng không có năng lực tham dự. Ta cũng cảm thấy kỳ quái, lấy tính các khôn khéo của ngươi, sẽ không làm ra việc qua loa cùng nguy hiểm như vậy a, chẳng lẽ có ẩn tình khác?
Sắc mặt lão giả ngưng trọng nói:
– Xác thực có ẩn tình khác, ngươi đối với tu vi và công pháp của Lăng Bạch Y chắc là phi thường quen thuộc, nếu có ngươi giúp, nắm chặt càng lớn hơn.
Lý Vân Tiêu phất tay nói:
– Ngươi trở về đi, việc này ta thật không muốn tham dự. Hơn nữa ngươi người này ta vô cùng hiểu rõ, ngươi đã bố cáo thiên hạ muốn làm, vậy dĩ nhiên là rất có nắm chắc.
Lão giả khổ sở nói:
– Lần này ta thật là không có nắm chặt, quá mạo hiểm. Ta đời này mạo hiểm giống như vậy sợ là không vượt qua năm lần. Cổ Phi Dương, coi như ta cầu ngươi, giúp ta một lần a? Ngươi còn nhớ rõ ước định giữa chúng ta sao?
Lý Vân Tiêu nói:
– Tự nhiên nhớ kỹ, nhưng ta đã không phải là Cổ Phi Dương. Bằng không sau khi chuyển thế sống lại đã tới tìm các ngươi.
Lão giả nói:
– Ngươi không tới tìm, đó là đối với ta không có tín nhiệm.
Lý Vân Tiêu nói:
– Xin lỗi, lúc đó ta còn quá yếu ớt, không thể tin bất luận kẻ nào, chỉ có thể tin tưởng mình.
Lão giả gật đầu nói:
– Ta minh bạch, cũng có thể hiểu được ngươi, đổi lại là ta mà nói, hơn phân nửa cũng không chịu bại lộ thân phận của mình. Nhưng nếu hiện tại thiên hạ đã biết, ngươi cũng nên thản nhiên thừa nhận, chứng minh ngươi đã khôi phục tự tin của Cổ Phi Dương lúc trước.
Lý Vân Tiêu nói:
– Bất luận thân ở nơi nào, thuận cảnh nghịch cảnh ra sao, ta chưa bao giờ thiếu tự tin.
Lão giả cười nói:
– Phải phải, Cường Giả Chi Tâm của Phi Dương ngươi, ta chẳng bao giờ hoài nghi tới, ta mong ngươi có thể tiếp tục làm khách khanh của Vạn Bảo lâu.
Lý Vân Tiêu lạnh nhạt nói:
– Hiện tại ta tiêu diêu tự tại rất tốt, không muốn bị cái gì ước thúc.
Lão giả cười nói:
– Vạn Bảo lâu chưa bao giờ bó buộc ngươi, giống như trước đây, chưa từng cho ngươi ràng buộc?
Lý Vân Tiêu nói:
– Mặc dù không có ước thúc ngoài mặt, nhưng lấy tiền tài của người, tâm lý chung quy băn khoăn, đây là ước thúc trên đạo đức cùng khế ước.
– Aii.
Lão giả thở dài nói:
– Đương kim thiên hạ, người có tình có nghĩa giống như ngươi không nhiều lắm, cho nên ta rất khát vọng ngươi có thể giúp ta. Hơn nữa lấy lực lượng của Vạn Bảo lâu, đối với ngươi cũng có chỗ hữu dụng.
Lý Vân Tiêu trầm mặc, tuy hắn đối với bước vào Siêu Phàm Nhập Thánh vô cùng tự tin, nhưng ngày nay thế cục thiên hạ thay đổi, rất nhiều sự tình lấy lực một người hắn căn bản không thể làm được.
– Nhưng việc đối phó Lăng Bạch Y, thứ cho ta không thể giúp ngươi.
Ngữ khí của hắn rốt cục hòa hoãn xuống, nói:
– Đồng thời ta cũng không cho là các ngươi có thể làm được, tuy rằng ngươi là người rất ổn thỏa, nhưng việc này vô luận như thế nào cũng có chút thiếu thỏa đáng!
Lão giả mặt âm trầm nói:
– Ta biết, nhưng lần trước Lăng Bạch Y không để cho Vạn Bảo lâu mặt mũi, nhất định phải cho hắn cái giáo huấn cả đời khó quên!
Lý Vân Tiêu nói:
– Ngươi tuyệt không phải là người vì chút mặt mũi liền làm việc xung động như vậy, nếu không thể nói thẳng, vậy mời trở về đi.
Lão giả vội vàng nói:
– Cũng không phải là không thể nói thẳng, chỉ là nơi đây không thể nhiều lời. Hiện tại gây ra động tĩnh lớn như vậy, trời mới biết có bao nhiêu cường giả chạy đến xem náo nhiệt, ta phải đề phòng tai vách mạch rừng, mời tới Vạn Bảo lâu tụ họp một chút.
Lý Vân Tiêu ngưng thanh nói:
– Ngươi đi về trước đi, ta tạm thời có việc trong người, nếu ta nguyện ý tới, sẽ đi tìm ngươi. Nếu như ta không tới, vậy chứng minh việc này thất bại, ngươi không cần tới tìm ta nữa.
Thân thể lão giả hơi rung, ôm quyền nói:
– Ta liền tùy thời đợi đại giá của ngươi! Đây là lệnh bài đẳng cấp cao nhất của thương hội, ngươi cầm, dùng nó có khả năng tùy thời ưu tiên điều động tất cả tài nguyên của Thương Minh, thấy lệnh như thấy ta.
Hắn một chưởng vỗ lên Xích Long trượng, nhất thời hình rồng ở trên trượng đột nhiên mở ra, phun ra một đạo ngân quang.
Ba!
Lý Vân Tiêu nhận ở trong tay, phía trên có một chữ “Vạn” khí thế rộng rãi, có vẻ nhiều tiền lắm của.
Lão giả thấy hắn nhận lấy, khóe miệng hơi hiện ra tiếu ý, nói:
– Lệnh này thông dụng ở toàn bộ Thương Minh, tồn tại không vượt qua năm tấm.
Lý Vân Tiêu không khỏi nhướng mày, lệnh này dị thường trân quý, xem ra tâm lão giả cầu hắn thập phần bức thiết.
Sắc mặt lão giả có chút cổ quái, cười nói:
– Ngươi bây giờ đi Tinh Nguyệt trai ra? Có biết thế lực sau lưng Tinh Nguyệt trai là ai không?
Lý Vân Tiêu trầm ngâm một chút, thu lệnh bài vào, bộ dáng khổ não nói:
– Thần Tiêu cung.
Lão giả cười nói:
– Nguyên lai ngươi cũng biết, ta còn tưởng rằng có thể cung cấp cho ngươi chút tin tức a.
Lý Vân Tiêu than thở:
– Thực là nhiều chuyện, không có hứng thú nói chuyện tào lao với ngươi, ngươi đi về trước đi.
Lão giả ôm quyền nói:
– Ta đây tùy thời đợi đại giá. Vừa rồi ở trước Thiên Nguyên thương hội ngươi thi triển thần thông, sợ là rất nhanh sẽ có chấp pháp đội đến điều tra, chỉ cần ngươi lấy ra lệnh bài kia liền vô sự.
Nói xong, chiếu hình của hắn liền thoáng cái co lại thành quang đoàn, tiến nhập vào Xích Long trượng, hóa thành một đạo lưu quang tiêu thất.
Thủy Tiên nói:
– Vân Tiêu ca ca, lão nhân này là ai?
Lý Vân Tiêu nói:
– Vạn Bảo lâu Lâu Chủ… Vạn Thiên Nhất.
Thủy Tiên như hiểu như không gật đầu, nàng chỉ biết Vạn Bảo lâu là một Đại Thương Hội, không hơn.
Lý Vân Tiêu thở dài, nhiều sự tình lúc trước từng cái hiện lên trong óc.
Thủy Tiên nói:
– Nếu đối phó Lăng Bạch Y rất nguy hiểm, Vân Tiêu ca ca không nên đi thì hơn.
Lý Vân Tiêu nói:
– Ta cũng không muốn đi, nhưng mà…
Hắn lại thở dài nói:
– Rất nhiều sự tình không phải do mình.
Thủy Tiên tán thưởng nói:
– Không sai, đại trượng phu có cái nên làm, có việc không nên làm.
Bình luận