Vô số trận quang trận pháp hội tụ vào nhau, hội tụ trên người Vạn Nhất Thiên, hóa thành từng khe hở không ngừng lưu chuyển, hào quang nhiều màu chiếu sáng các nơi.
Ầm ầm!
Ánh sáng tím kia rơi xuống, trong đó có trường kiếm hết sức nhỏ, bí mật mang theo tử khí vô cùng, thoáng cái bị đánh rơi ra ngoài!
Đột nhiên đồng tử của Vạn Nhất Thiên mở ra, hào quang lưu ly trên người sụp đổ.
Ba đạo trận quang lúc này ảm đạm không rõ.
– Ah ah ah!
Vạn Nhất Thiên không ngừng kêu gào thống khổ, trường kiếm trong ánh sáng tím không ngừng run rẩy, áo giáp lưu ly bên ngoài thân thể không ngừng vỡ vụn.
Ba!
Hai tay Vạn Nhất Thiên đột nhiên hợp lại, “Oanh” một tiếng, thân hình nổ tung.
Hào quang đỏ thẫm từ vị trí nổ tung lao ra, trong khoảnh khắc rơi trên mặt đất hóa thành thân hình, nhưng mà sắc mặt của Vạn Nhất Thiên tái nhợt, thân thể run rẩy.
Minh Chân: “…”
Minh Kiến:
– Khục khục, tuy thực lực Vạn Nhất Thiên tăng nhiều, nhưng dù sao Lăng Bạch Y cũng là phong hào Võ Đế, một chiêu phá vỡ ba đạo phòng ngự, kích thương Vạn Nhất Thiên, cũng nằm trong dự liệu..
Minh Chân gật đầu nói:
– Đúng vậy, thanh trường kiếm màu đỏ này là bội kiếm của Lăng Bạch Y —— Lục Thương Tử Phong!
Thanh kiếm màu tím đánh tan Vạn Nhất Thiên xong lại xoay trên trên không trung, liền hóa thành hào quang tiêu tán đi.
Minh Chân: “…”
Hai người chỉ cảm thấy ánh mắt người chung quanh nhìn bọn họ với ánh mắt quỷ dị, lập tức mặt mo đỏ bừng, lại rất tức giận.
Sau đó hào quang trên bầu trời tán loạn, giống như pháo hoa đang nổ tung từng hồi.
Một đạo thân ảnh trắng noãn buông lỏng hai tay chậm rãi rơi xuống.
Cả thiên địa hoàn toàn yên tĩnh, thời gian như ngừng lại, chỉ còn lại có đạo thân ảnh kia là đang “Động”.
Ông ông ông!
Hộ thành đại trận vừa vỡ, phong tảo không gian mở ra, vô số Vũ Tốn Phong lại vượt qua vực tới đây.
Người thương minh hoảng sợ, vội vàng phản ứng.
Trần Chung Hi quát to:
– Bày trận!
Hắn đã đi tới bước này, lập tức đi thẳng về phía Lăng Bạch Y, thân thể hào quang luân chuẩn, giống như không ở trong không gian này.
Mấy trăm cường giả xuất hiện, dựa theo vị trí cố định xếp đặt từ trước, vây quanh Lăng Bạch Y trong trận.
Mỗi người cảm thấy áp lực khó hiểu, đạo thân ảnh kia chỉ đứng ở nơi đó, hắn lại giống như chiếm cứ vương tọa chí tôn, làm cho người ta sợ hãi khó hiểu.
– Không cần sợ, trận pháp này chúng ta đã rất thuộc, chỉ cần trên dưới một lòng sẽ giết chết kẻ thù.
Trần Chung Hi xuất hiện trên không trung, đứng đối mặt Lăng Bạch Y.
Mọi người vừa thấy được người tâm phúc, lập tức an định lại, bắt đầu tĩnh tâm tâm thần khởi động trận pháp.
Hào quang trận pháp đối ứng vị trí mấy trăm ngôi sao trên trời, nhanh chóng vây khốn Lăng Bạch Y.
– Cái gọi là thượng cổ sát trận thì ra chỉ là tinh thần chi trận mà thôi.
Lăng Bạch Y lạnh nhạt nói ra.
Trần Chung Hi hừ lạnh nói:
– Bất kể là trận gì, có thể giết ngươi đó là trận tốt.
Hắn vẫy tay, thanh đồng chiến đài bay lên, âm thanh lắc lư thanh thúy vang lên, lập tức đánh thẳng vào Lăng Bạch Y.
Đồng thời mấy trăm cột sáng không ngừng biến ảo, lực lượng hùng vĩ không ngừng hiện ra, hào quang sáng ngời mang theo khí chất trang trọng.
Sắc mặt Lăng Bạch Y biến hóa, nói:
– Không phải tinh thần chi lực, là giới lực!
Trần Chung Hi cười lạnh nói:
– Biết rõ muộn, đi chết đi!
Hắn không ngừng bấm niệm pháp quyết, thân thể ẩn hiện trong cột sáng, thanh đồng chiến đài cũng tỏa ra hào quang sáng ngời, đồ án phía trên không trùng cởi bỏ niêm phong.
Trong đó có vạn vật, không chỉ có vật hữu tình, thất bảo lưu ly, thậm chí trăm vị trăm giác, các cảm giác đặc thù vô cùng huyền diệu và ước lượng vô năng.
– Quả nhiên là thế giới giới lực!
Sắc mặt Lăng Bạch Y biến hóa, thế giới của thanh đồng chiến đài không ngừng mở rộng ra, làm cho chính mình hãm sâu vào trong đó.
Khắp nơi đều tràn ngập mỹ diệu, lại không thể tự kềm chế, trong mắt mê mang, hơn nữa ánh mắt mang theo thần thái vui mừng, dường như đang thích thú với mỹ cảm trước mặt.
Ầm ầm!
Thanh đồng chiến đài nhanh chóng nghiền áp qua, chấn vỡ không gian chung quanh Lăng Bạch Y, hóa thành không gian tối đen như mực, không ngừng xoay tròn.
Chỉ thấy một đạo thân ảnh đang chìm vào trong đó, vậy mà không có một tia uy năng chống cự.
Tất cả mọi người mở to mắt, giống như dưới chiến đài là ngân hà vũ trụ, ánh sáng trắng kia càng lúc càng nhỏ, sau đó là chìm nghỉm.
– Vậy là… Thắng sao?
Tất cả mọi người cảm thấy ngạc nhiên khó tin.
– Không thể nào! Tồn tại cường đại như thế, lúc này không có bất kỳ khả năng phản kích gì lại bị trấn áp?
Tất cả mọi người có vẻ mặt không tin, nhưng trơ mắt nhìn sự thật bày ở trước mặt.
Trần Chung Hi cũng vui mừng như điên, cười to nói:
– Ha ha ha! Không thể ngờ kỳ diệu như thế, bị trấn áp trong chiến đài, cho dù là thần cảnh cũng không ra được, ha ha ha…
Vạn Nhất Thiên cũng có chút không dám tin tưởng.
Tay phải Minh Chân vỗ vài tay trái, nói:
– Đúng! Không hổ là thượng cổ tam đại sát trận, lợi khí thần cản sát thần! Năm đó gạt bỏ không biết bao nhiêu thần cảnh, Lăng Bạch Y ít nhất còn không phải thần cảnh.
Minh Kiến không ngừng gật đầu nói:
– Lăng Bạch Y cho dù chưa chết, nhưng mà đã bị vây trong chiến đài. Chỉ cần đại vãng sinh cực lạc trận tiếp tục vận chuyển, sẽ có ngày triệt để luyện hóa hắn, sẽ không có khả năng xoay người. Một trận chiến này mặc dù có chút ngoài ý muốn, nhưng mà đều hợp tình lý.
– Đúng!
Minh Chân nói:
– Tất cả đều đúng như chúng ta suy diễn, từ nay về sau, Thiên Võ Giới không còn nhân vật như Lăng Bạch Y.
Mọi người nghe bọn họ nghị luận, sắc mặt từ khiếp sợ chậm rãi biến thành giật mình, bộ dáng phải như thế.
Lý Vân Tiêu nhìn chằm chằm vào thanh đồng chiến đài kia, muốn nhìn xuyên trong đó, lại bị giới lực cường đại ngăn cản, căn bản không thể thăm dò mảy may.
Giờ phút này Trần Chung Hi ngồi xếp bằng lơ lửng trước thanh đồng chiến đài, quát:
– Không được phân thần, tất cả mọi người tập trung tinh lực, triệt để luyện hóa Lăng Bạch Y thành cặn bã.
Mấy trăm người đều tinh thần phấn chấn, nếu có thể đánh chết Lăng Bạch Y, đây là chuyện đáng kiêu ngaojc ả đời.
Tất cả dồn sức làm, không ngừng đánh ra các loại ấn quyết, cột sáng trên không trung chiếu rọi các nơi, tạo thành đại trận to lớn hùng vĩ, lực lượng ngập trời tiến vào trong thanh đồng chiến đài, muốn siêu độ Lăng Bạch Y đi thế giới cực lạc.
Chuyện bên tron chỉ có những người tham gia mới biết rõ, tất cả kẻ khác bị trận lực ảnh hưởng, không ít người mang theo thần sắc thành kính quỳ dưới đất.
Minh Chân nói:
– Không biết cần bao lâu mới có thể luyện hóa Lăng Bạch Y, không bằng hai ta mượn bảo kính đánh giá một chút?
Những lời này lập tức hấp dẫn ánh mắt của mọi người, hồ nghi nhìn qua cái gương kia, tuy nó bất phàm, nhưng muốn nói có thể xuyên thủng giới lực nhìn qua thế giới trong chiến đài thì quá khó tin.
Minh Kiến dường như có phần do dự, nói:
– Bảo kính này chỉ là đồ phỏng chế diệu tương bảo kính, có thể tiếp nhận lực xuyên thấu sao?
Bình luận