Mục Trang nói:
– Vân thiếu gia nói có lý, chúng ta cũng đi.
Cơ khôi di động hoạt động từ trên cao bay xuống trận pháp.
Hữu Cầm Phi nhíu mày nói:
Xin Mục Trang đại nhân thu về huyền khí, truyền tống vật lớn như vậy sẽ tiêu hao nguyên thạch gấp mấy lần, trận pháp cũng bị tổn hại chịu đựng.
Giọng Mục Trang truyền ra từ cơ khôi di động:
– Tiêu hao bao nhiêu nguyên thạch, sức chị đựng của trận pháp ị tổn hại liên quan gì ta? Chỉ cần truyền tống Mục gia ta đi, dù trận pháp bị hỏng cũng không sao.
Hữu Cầm Phi nói:
– Cách nói của đại nhân quá ích kỷ.
Mục Trang hừ lạnh một tiếng:
– Ba vị đại nhân, Thiên Tiệm Nhai phái các người đến đây để phục vụ vũ quyết tức là phục vụ cho mọi người chứ không phải để các người gây thêm rắc rối cho người ta. Các người thích đi thế nào thì tuy, có giỏi thì rút lại truyền tống trận, đừng truyền tống chúng ta nữa.
Ba người:
– . . .
Tất cả vũ giả trên bầu trời toát mồ hôi lạnh. Chỉ có chủ Mục gia mới dám nói lời đó với người Thiên Tiệm Nhai, đổi lại người khác sớm đã bị đuổi đi.
Ba người Thiên Tiệm Nhai biểu tình hơi khó xem, nhưng bọn họ không dám rút về truyền tống, cũng không dám làm gì người Mục gia.
Hữu Cầm Phi lạnh lùng nói:
– Mục Trang đại nhân quả nhiên ngạo tận trời, chúc đại nhân thuận lợi đến nơi!
Vẻ mặt Hữu Cầm Phi tức giậ rồi không tiện bùng nổ. Ba người bạo lực mở ra truyền tống trận, không gian rung lắc kịch liệt, cơ khôi di động bị chấn động dữ dội.
Mục Trang cười khẩy nói:
– Hừ! Trò vặt này sao làm khó được Mục gia ta? Mở ra hình thức tổn định!
Một tầng sáng đỏ bao phủ cơ khôi di động, thoáng chốc bình ổn lại, cơ khôi di động hoàn toàn không bị không gian chấn động ảnh hưởng. Cơ khôi di động dần biến mất trên bầu trời trận pháp.
Ba người Thiên Tiệm Nhai biểu tình cực kỳ khó xem, cảm nhận rõ ràng nguyên lực dao động táo bạo trên người họ.
– Ha ha ha! Mục Trang tính tình luôn hách như thế, ba vị đại nhân đừng trách móc hắn làm gì.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Chiến hạm Bích Lạc tông đáp xuống dấy lên bụi mù.
Sắc mặt Hữu Cầm Phi càng khó xem hơn, lạnh lùng nói:
– Ân Trì, ngươi cũng muốn cưỡng ép sao?
Ân Trì cười nói:
– Thiên Tiệm Nhai chú trọng công bình công chính, Mục gia làm được thì tại sao Bích Lạc tông ta không thể? Nếu không thì công bình công chính ở đâu?
Ông Dương Vũ lạnh lùng nói:
– Nếu thế ba chúng ta chỉ phụ trách truyền tống, nếu trận pháp sụp xuống thì không liên quan gì ba người chúng ta.
Hữu Cầm Phi gật đầu, nói:
– Đúng vậy!
Ba người mặt không biểu tình lập tức khởi động trận pháp, truyền tống chiến hạm của Bích Lạc tông đi.
Mọi người thấy Phù Diêu thánh cung, Mục gia, Bích Lạc tông đều đi thì không do dự nữa, bay hướng trận pháp.
Trong phút chốc các loại ánh sáng truyền tống không ngừng chớp lóe, nhiều tông môn được đưa đi.
Hữu Cầm Phi nhìn Cảnh Thất lạnh lùng đứng một bên, hỏi:
– Hay Cảnh Thất đại nhân cũng muốn mang theo cả Bất Động Quy Lâm?
Cảnh Thất khẽ hừ, một mình bay vào trận pháp. Tâm trạng Cảnh Thất đang rất kém, không muốn nói nhiều.
Mấy canh giờ sau, tất cả tông môn thế gia ẩn thế bị đưa đi, còn lại nhiều vũ giả tán tu đứng trên cao cực kỳ bất mãn.
Hữu Cầm Phi nói:
– Việc này là Thiên Tiệm Nhai sắp xếp, ba người chúng ta không thể quyết định. Các vị hãy trở về đi, nếu để các người cũng đi qua thì ba chúng ta sẽ bị trách phạt.
Truyền tống trận cỡ trung có nhiều chỗ vì chịu lực lượng quá mạnh nên sụp đổ. Hữu Cầm Phi vỗ một chưởng, cơn lốc sắc bén lượn vòng phá hoại truyền tống trận tan nát.
Ba người biến thành luồng sáng bay đi, mặc kệ mấy trăm người còn đứng trên cao.
Cơ khôi di động chạy nhanh trong đường hầm không gian, tốc độ không quá nhanh bởi vì chọn dùng mẫu ổn định. Mọi người ở bên trong cảm thấy vững vàng như núi, không có gì khó chịu.
Mục Chinh nhìn sau lưng, nói:
– Người Bích Lạc tông cũng đuổi theo, chúng ta có cần thay đổi hình thức không?
Mục Trang nói:
– Không cần, cứ để bọn họ lên trước. Nếu điểm cuối có nguy hiểm thì để họ thử trước.
Chiến hạm của Bích Lạc tông chậm rãi đến gần, cách cơ khôi di động hơn mười dặm thì giảm tốc độ, dường như không muốn tiến lên phía trước.
Mục Trang cười nói:
– Ha ha ha! Cáo già Ân Trì cũng không chịu lên trước vậy chúng ta đi mở đường, thay đổi hình dạng siêu tốc, bỏ rơi bọn họ!
Người cơ khôi di động lóe ánh sáng đỏ chuyển màu vàng. Mọi người cảm thấy rung lắc dữ dội, tốc độ đột nhiên nâng cao gấp mấy lần, kéo giãn khoảng cách với Bích Lạc tông, chớp mắt biến mất ở phía trước.
Mấy canh giờ sau cơ khôi di động bay ra khỏi lối ra.
Bên ngoài là an đêm, ánh sao lấp lánh trên bầu trời rải rác tỏa ánh sáng lập lòa.
Nhìn kỹ bên dưới là ràng cây và đầm lầy lớn.
Mục Chinh kinh kêu:
– Hình như bên dưới toàn là thanh đằng cổ thụ!
Lý Vân Tiêu lên tiếng:
– Thanh đằng cổ thụ đã dần tuyệt chủng trên đại lục, ít khi tìm được nó. Thời thượng cổ thanh đằng cổ thụ là loài cây nhiều nhất, có mặt một phần ba đại lục Thiên Vũ. Mảnh cổ thụ này to như vậy có lẽ không gian thời thượng cổ rơi xuống.
Mục Trang nghiêm túc nói:
– Không gian thượng cổ, bí tàng Chân Long?
Mục Chinh kinh kêu:
– Chẳng lẽ nơi này chính là bí tàng Chân Long? Tại sao để chúng ta trực tiếp tiến vào?
Mọi người vô cùng khó hiểu.
Lý Vân Tiêu nói:
– Không cần suy nghĩ nhiều, chuyện đến đâu hay tới đó. Trước tiên tìm Phù Diêu thánh cung, Thiên Tiệm Nhai, Hữu Cầm Phi nói Nam Khâu Vũ ở đây đúng không> họ sẽ cho mọi người giải thích hợp lý.
Mục Trang gật đầu, nói:
– Truyền tống cự ly xa như vậy điểm rơi sẽ hơi sai lệch, chúng ta tìm thử xem. Mở mẫu tìm kiếm ra.
Trên người cơ khôi di động hiện từng vòng viên trận, năng lượng cực thấp khuếch tán nhanh tìm kiếm mọi điểm đáng ngờ.
Một đệ tử vội vàng chạy tới, huơ tay múa chân trước mặt Mục Trang, dường như là ám ngữ.
Mục Trang nói:
– Vân thiếu gia không phải người ngoài, hãy nói thẳng đi.
– Vâng!
Đệ tử kia vội nói:
– Bên dưới thanh đằng cổ thụ có nhiều dấu hiệu yêu thúc, thực lực cực kỳ cường đại!
Mục Chinh nhíu mày nói:
– Chiếu hình ra đây.
Đệ tử kia lấy ra một trận bàn, đánh ra một ấn quyết. Từ trận bàn bắn ra chùm sáng hiện hình ảnh giữa hư không.
Từng vòng ánh sáng phản chiếu rừng rậm bên dưới có nhiều đốm sáng bảy sắc.
Mọi người nheo mắt lại, lộ biểu tình giật mình.
Mục Chinh hút ngụm khí lạnh, hoảng sợ hỏi:
– Đây . . . Đây rốt cuộc là chỗ quy quái gì?
Lý Vân Tiêu cũng rất giật mình. Đây là quang phổ tra xét thường dùng, gặp thể sinh mệnh cường đại sẽ dùng hình dạng đốm sáng hiện ra.
Các đốm này đại biểu tồn tại trên cửu giải.
Mục Chinh nuốt nước bọt khan:
– Ực ực!
Mục Chinh run giọng nói:
– Cửu giai . . . Yêu thú trên cửu giai khoảng mấy chục, trăm con?
Con ngươi Lý Vân Tiêu co rút, trước mắt thăm dò một mảnh nhỏ đã có ba mươi mấy đốm sáng đỏ, màu sắc khác không giống nhau.
Diện tích đầm lầy rừng cây trước mắt rộng lớn vô ngần.
Mục Trang ngẩn ngơ thì thào:
– Tính theo tỉ lệ thi không phải số hàng trăm mà là ngàn vạn . . .
Bình luận