Lúc này một túi nguyên thạch bay lên mặt tiền cửa hàng, lão giả râu cá trê phụ trách truyền tống chẳng biết lúc nào đã theo tới đây, chỉ vào tiểu nhị nói:
– Đừng có lải nhải, mấy vị này đại nhân muốn nhìn cái gì thì nhìn cái gì.
Lão giả râu cá trê phi thường khôn khéo, thật vất vả mới có thể tiếp xúc với những đại nhân vật như thế này, tại sao không thân cận hơn chứ, nếu làm cho vị đại nhân nào đó dễ chịu, tùy tiện thưởng cho cái gì đó thì hắn cũng sẽ dễ chịu.
Mình ở Hải Thị Thận thành phụ trách truyền tống mấy chục năm, tất cả trưởng lão Hóa Thần Hải ra vào thường xuyên, nhưng mà hắn khó gặp được tồn tại đỉnh cấp như Huyền Hoa.
Cho nên hạ lệnh trì hoãn truyền tống xong, hắn hấp tấp chạy tới thêm chút sức.
Tiểu nhị cửa hàng nhận ra lão giả râu cá trê, vội vàng khom người chào hỏi.
– Thì ra là Chu Bách đại nhân.
Chu Bách khom người chào đám người Huyền Hoa, trên mặt đầy sùng kính.
Huyền Hoa chỉ nhìn rồi gật đầu xem như đáp lễ, lại nhìn qua viên Thanh Sương đan, hỏi:
– Có cái gì không đúng sao?
Lý Vân Tiêu cầm đan dược ra rồi bóp nát, một tia ma khí hiện ra trong lòng bàn tay, bị nguyên khí bao trùm, phiêu hốt bất định.
– Đây là ma khí.
Hắn bình tĩnh nói ra.
Huyền Hoa cau mày nói:
– Những năm gần đây Hóa Thần Hải nghiên cứu về ma công rất nhiều, số trưởng lão nghiên cứu ma công không ít, Chân Vũ đại nhân là thứ nhất, nhưng hắn đã thân vẫn ở Ngũ Hà Sơn.
Sắc mặt Chu Bách bên kia nghe xong đã đại biến, Chân Vũ cũng là nhân vật tiếng tăm lừng lẫy, mặc dù chưa gặp được chân thân nhưng tên tuổi như sấm bên tai.
Lý Vân Tiêu nói:
– Mang ma khí nhập vào đan dược cũng bình thường sao?
Tay phải Huyền Hoa đưa lên xoa cằm, trầm ngâm nói:
– Điểm này ta cũng không biết, nhưng hơn phân nửa là được, có vấn đề về luyện chế sao?
Một vị trưởng lão nói:
– Theo ta được biết, đan dược gia nhập một chút ma khí vào, hiệu quả rất tốt, không ít trưởng lão cũng bắt đầu tinh nghiên đạo này, hy vọng có được thành tựu.
Lý Vân Tiêu nói:
– Luyện chế đại quy mô như thế, có nghiên cứu qua tính an toàn của nó chưa?
Tên trưởng lão lắc đầu nói:
– Ta cũng không biết, nhưng việc này là thuật trưởng đại nhân cho phép, tính an toàn có lẽ sẽ có bảo đảm.
Thuật trưởng đại nhân, đây là người đứng đầu Hóa Thần Hải, chính là thiên hạ thuật luyện sư công hội hội trưởng, Lỗ Thông Tử.
Thần thức Lý Vân Tiêu quét ra, không chỉ có cửa hàng này, trong các cửa hàng chung quanh đều có những vật có ma khí, cũng không chỉ cực hạn trong đan dược, thậm chí còn có huyền khí.
Hắn đi vào trong một cửa hàng, chọn trúng một thanh kiếm, cẩn thận quan sát.
Chu Bách tự nhiên là nhanh chóng trả nguyên thạch.
Keng!
Lý Vân Tiêu dùng ngón tay chạm vào kiếm, thanh kiếm phát ra âm thanh long cong dễ nghe.
Tiểu nhị đã thu nguyên thạch, tự nhiên sẽ không quản hắn làm cái gì, cười nói:
– Đại nhân yên tâm, đây là Quan Dương Kiếm thất giai, vô cùng lợi hại, trong thất giai xem như cực phẩm.
Lý Vân Tiêu nói:
– Thật là cực phẩm.
Phanh! Một tiếng, thanh kiếm này đứt đoạn, lăng không một trảo, hắn bắt một tia ma khí vào lòng bàn tay.
Tuy ma khí nhập vào đan dược, nhưng không cách nào luyện hóa, nó vẫn như lúc ban đầu.
– A?
Tiểu nhị bị dọa xanh mặt, tròng mắt lồi ra, ngây ngốc nhìn thanh kiếm gãy.
Hắn xoa xoa đôi mắt khó tin, kinh ngạc nói:
– Cái này… Cái này…
Hắn sợ đối phương nói mình bán hàng giả, yêu cầu bồi thường, may mà những người này sau khi bẻ gãy kiếm đã đặt kiếm lên bàn, cũng nhanh chóng rơi đi.
Nhìn qua kiếm gãy và nguyên thạch trong kiếm, tiểu nhị như đang nằm mơ.
Đám người Lý Vân Tiêu nhanh chóng rời khỏi Hải Thị Thận thành, tiến vào Hóa Thần Hải.
Nơi này mênh mù mênh mông như tiên cảnh, linh khí ngưng tụ thành thực chất, nó không ngừng phiêu tán chung quanh.
Mấy người phụ trách truyền tống trận khom người chào.
Huyền Hoa nói:
– Chúng ta trực tiếp đi Thuật Thần Đảo gặp mặt thuật trưởng đại nhân.
Người phụ trách thét dài, trên mặt biển có một con đại bàng màu xanh bay lên, xoay quanh trời cao.
Đám người Huyền Hoa bay lên, trực tiếp đứng trên lưng đại bàng, thời không thay đổi, tốc độ đại bàng rất nhanh.
Sau nửa chén trà nhỏ, phía trước xuất hiện một hòn đảo nằm trong mây mù, phía trên linh vụ đậm đặc.
Mọi người bay xuống dưới, Huyền Hoa thở dài nói:
– Rốt cục trở về, trận chiến này đúng là ác mộng, đáng tiếc Chân Vũ các trưởng lão đã nằm lại đó.
Khúc Hồng Nhan nói:
– Càng ác mộng là, trận ác mộng này chưa chấm dứt, kế tiếp sẽ là rung chuyển dữ dội. Hóa Thần Hải nhất định phải gánh vác trách nhiệm này.
Huyền Hoa gật đầu nói:
– Đây là tự nhiên. Chúng ta phải đi tìm thuật trưởng đại nhân, mấy vị trưởng lão không biết đi cùng hay không?
Vài tên trưởng lão nhìn nhau, đều lắc đầu nói:
– Chuyện báo cáo giao cho Huyền Hoa đại nhân đi, chúng ta trực tiếp đi bế quan, sợ rằng nửa năm một năm rất khó xuất quan.
Tổn thương của bọn họ quá nặng, thậm chí rung chuyển căn cơ vỡ đạo, trong ngắn hạn không thể khôi phục được.
Hơn nữa mặc dù bọn họ lệ thuộc Hóa Thần Hải, cũng đảm nhiệm chức vụ trưởng lão, nhưng bản thân cũng không phải là thuật luyện sư, hoặc cũng không phải dùng thuật đạo làm chủ tu, mà là phụ trách võ đạo, căn bản mặc kệ chuyện Hóa Thần Hải, chỉ được Hóa Thần Hải cung phụng, tùy thời tiếp nhận điều khiển.
Mấy người tạm biệt xong lại bay trở về thuật uyển chữa thương.
Huyền Hoa lại dẫn Lý Vân Tiêu hai người đi tới trung ương Thuật Thần Đảo, dừng lại trước một bức điêu khắc, điêu khắc này không rõ gương mặt, hoặc là nói không có gương mặt, tương truyền đây là thần thuật sư cuối cùng trong mười vạn năm qua, cũng là tồn tại vĩ đại thành lập Hóa Thần Hải.
Trước điêu khắc có cung điện màu trắng, hùng vĩ trang nghiêm, vô cùng yên tĩnh, không có bất cứ tạp âm nào, trước cung điện cũng không có hộ vệ.
Đột nhiên một thân ảnh màu đỏ hiện ra trước mặt ba người.
– Nghĩa phụ đã chờ các ngươi ở trong, không thể tưởng ngờ Hồng Nhan tỷ tỷ đã rời núi.
Khúc Hồng Nhan gỡ khăn che mặt xuống, xinh đẹp cười nói:
– Đã lâu không gặp, thật cảm khái.
Liễu Phỉ Yên cũng mỉm cười, nói:
– Ta cũng vậy!
Nàng nhìn qua Lý Vân Tiêu, nói:
– Từ biệt tại thành Hồng Nguyệt, đã có nửa năm rồi.
Lý Vân Tiêu cười nói:
– Phỉ Yên vẫn xinh đẹp như trước!
Hai má Liễu Phỉ Yên đỏ rực, trách cứ nói:
– Trước mặt Hồng Nhan tỷ tỷ nói ta xinh đẹp, ngươi đang châm chọc hay cười nhạo ta đấy?
Đôi mắt Khúc Hồng Nhan như sóng nước ba động, nói:
– Là người của hai thế giới, quả nhiên biến hóa rất lớn.
Lý Vân Tiêu dường như nghe ra cái gì, ngượng ngùng không dám nói nữa.
Huyền Hoa thì cười ha hả, nói:
– Một trận chiến này vì sao không thấy ngươi tới, còn ở lại Hóa Thần Hải hưởng phúc, ngươi biết thảm thiết thế nào, chết bao nhiêu người không?
Liễu Phỉ Yên nhìn hắn một chút, nói:
– Ta đã nghe được một ít tình báo, chờ tí nữa ngươi báo cáo trước mặt nghĩa phụ, không cần nói với ta, đi thôi.
Huyền Hoa tự đòi mất mặt, hừ nhẹ một tiếng, bốn người đi vào cung điện.
Hào quang ba động, cấm chế lóe lên, bốn người đi vào đại điện.
Bình luận