Lý Vân Tiêu nhìn thấu tâm tư của hắn, cười thầm nói: mặt tùy tâm sinh, nhìn ngươi ngốc cũng không phải bộ dáng hiền lành gì, hiện tại chắc chắn đang suy nghĩ mưu ma chước quỷ.
Ánh mắt Tinh Thuần chớp động, suy tư một hồi mới hồi phục tinh thần lại, ánh mắt nhìn qua Lý Vân Tiêu trở nên hiền lành, nói:
– Ngươi tên là gì?
Lý Vân Tiêu nói:
– Tiểu nhân là Xa Vưu!
– Xa Vưu? Cái tên rất nát, ngươi đi tới Thuật Thần Điện đưa đan dược, sau khi trở về đi tới chỗ ta tìm ta, ta có việc cần ngươi đi làm. Với tư cách thù lao, bổn tọa nguyện ý tìm cái tên thật êm tai cho nguoi.
Tinh Thuần đánh ấn ký lên người Lý Vân Tiêu.
“. . .”
Lý Vân Tiêu im lặng, nói:
– Cái tên đúng là rất nát, điểm ấy ta đồng ý, nhưng mà lấy tên mới thì thôi đi.
Sắc mặt Tinh Thuần trầm xuống, lạnh giọng nói:
– Như thế nào, ngươi cảm thấy thù lao không tốt hay là không đủ?
Lý Vân Tiêu: “. . .”
Hắn chỉ cảm thấy người trước mặt mười phần đang hận, thật muốn một chưởng đánh chết hắn, nhưng nhịn xuống, nói:
– Không phải. . .
– Hừ! Bổn tọa đọc đủ thứ thi thư, phần lớn người khác đi cầu ta, ta còn mặc kệ.
Tinh Thuần lấy “Chỗ tốt” đặt tên làm cho đối phương không hài lòng lắm, lại lấy một viên đan dược màu trắng ra, đưa lên, nói:
– Ăn nó.
Lý Vân Tiêu đã giật mình, che miệng lại, nói:
– Đan dược sao có thể ăn bậy?
Hắn nhìn thấy bên trong viên đan dược này có ma khí, bản thân đan dược lại không vấn đề, là linh đan bát giai gia tăng linh lực.
Tinh Thuần cười lạnh nói:
– Thật sự là không biết phân biệt, bổn tọa đang cho ngươi chỗ tốt, thiệt thòi ngươi là đệ tử Tử Duệ trưởng lão, ngay cả linh đan bát giai cũng không nhận ra.
Lý Vân Tiêu lấy đan dược nuốt vào, ma khí vừa vào trong người lập tức bị thân thể hấp thu, ngay cả phản ứng cũng không có.
Tinh Thuần thấy hắn ăn hết, lập tức cười tà dị, vỗ vai hắn nói:
– Đúng vậy, tranh thủ thời gian đi đưa đan dược đi, nếu đi muộn, sợ rằng Vũ Thần đại nhân mất hứng đấy, ha ha.
Lý Vân Tiêu cũng cười hắc hắc hai tiếng, lại bay về hướng Thuật Thần Điện.
Tinh Thuần trầm tư một hồi, lại lộ ra thần sắc giận dữ, lập tức hóa thành ma khí bay về hướng cũ.
Lý Vân Tiêu đi một hồi thì nhìn thấy Thuật Thần Điện, Vũ Thần thân là phó hội trưởng, hắn ở trong thiên điện cách Thuật Thần Điện không xa.
Hắn vốn muốn làm ác một chút mà thôi, nhưng thấy Thuật Thần Điện ngay trước mắt, đã đến nơi này, dứt khoát làm ác đến cùng.
Ý niệm tới đây, hắn lấy rất nhiều tài liệu trong trữ vật giới chỉ ra, ném vào trong Sơn Hà Đỉnh trực tiếp luyện đan.
Rất nhanh, ba trăm đan dược công hiệu mạnh ra đời, hắn làm tốt tất cả rồi bay tới Thuật Thần Điện.
– Người nào, đứng lại!
Ở thiên điện có thủ vệ ngăn cản Lý Vân Tiêu lại.
Lý Vân Tiêu vội vàng lấy rđan dược ra, đưa lên, nói:
– Ta chính là tọa hạ đệ tử của Tinh Thuần trưởng lão, đặc biệt đưa đan dược tới cho Vũ Thần đại nhân.
– Tinh Thuần trưởng lão? Đưa đan dược?
Ánh mắt thủ vệ ngưng tụ, nhìn chằm chằm vào bình đan dược, nói:
– Đan dược gì?
– Cái này. . .
Lý Vân Tiêu lộ ra vẻ làm khó, nói:
– Cái này. . . Cái này. . .
– Ấp úng, hẳn là trong lòng có quỷ?
Thủ vệ kia cảnh giác, trực tiếp cướp đan dược trong tay Lý Vân Tiêu, mở ra quan sát.
– A?
Lý Vân Tiêu thất kinh, thất thanh nói:
– Đan này… Đan này là tuyệt mật, không thể cho người ngoài xem…
Thủ vệ cũng có cơ sở thuật đạo, đặt bên mũi ngửi vài hơi, lập tức lộ ra thần sắc ngạc nhiên, nói:
– Cái này… Đan này…
– Ai nha, bị ngươi phát hiện rồi!
Lý Vân Tiêu vội la lên:
– Dù sao ăn vào sẽ rất lợi hại, là Vũ Thần đại nhân xin nhờ Tinh Thuần trưởng lão làm ra, các ngươi ngàn vạn phải giữ bí mật, van cầu nhị vị, nếu không ta sẽ bị Vũ Thần trưởng lão lột da!
– Cái này. . .
Hai gã thủ vệ đều sửng sốt, sau khi ngây ngốc thời gian ngắn, nhìn qua nhau, đều nhìn thấy thần sắc cổ quái trong mắt đối phương.
Trong đó một gã thủ vệ nói:
– Yên tâm đi, việc này chúng ta sẽ không nói ra, ngươi cũng ngàn vạn không được nói lung tung. Đặc biệt là chuyện này, xem như tư tật của Vũ Thần đại nhân, nói lung tung là người chết.
Lý Vân Tiêu vội nói:
– Nhất định nhất định.
Một tên thủ vệ khác gật đầu, nói:
– Vũ Thần đại nhân giờ phút này không ở trong điện, viên thuốc này chúng ta nhận thay, đợi tí nữa trở về sẽ giao cho đại nhân.
Lý Vân Tiêu chắp tay nói:
– Vậy xin nhờ.
Hắn hóa thành độn quang bay thẳng về phía Tinh Thuần.
Vốn bản thân hắn cũng không có hứng thú gì với Tinh Thuần, nhưng mà ma công của người này làm cho hắn hiếu kỳ.
Nửa chung trà sau, hắn xuất hiện ở trước cửa tiểu viện, lập tức gõ cửa.
Thần thức Lý Vân Tiêu quét qua, cả nội viện yên ắn, chỉ có khí tức của một người, hắn nhíu mày.
Mỗi trưởng lão Hóa Thần Hải đều được phân phối hai tỳ nữ và vài người hầu, tuy cũng có trưởng lão ưa thích cô đơn một mình, nhưng bao nhiêu cũng sẽ mang theo một tên thu thập phòng và một người hầu trong sân nhỏ, mà Tinh Thuần hoàn toàn là một người.
– Ngươi đã trở lại?
Một đạo bóng đen chớp động, Tinh Thuần hiện ra trước mặt hắn, theo dõi hắn một phen, phát hiện tốc độ của hắn quá nhanh.
Kỳ thật Lý Vân Tiêu đã tận lực kéo dài thời gian, hắn nói:
– Đại nhân có việc, ta không thể không dốc sức chạy tới đây.
Tinh Thuần cười hắc hắc, nói:
– Đúng vậy, tiểu tử ngươi rất cơ linh, vào đi.
Lý Vân Tiêu tiến vào sân nhỏ, phát hiện có chút cũ nát, dường như không có người quản lý!
– Đại nhân sao không tìm một người hầu?
Tinh Thuần xoay người lại, hàn quang lóe lên trong mắt, nhe răng cười nói:
– Ngươi muốn biết nguyên nhân?
Lý Vân Tiêu giả bộ như sợ hãi, nói:
– Không phải là bị đại nhân giết rồi chứ?
– Ha ha, tiểu tử ngươi rất thông minh nha!
Tinh Thuần cười ha hả, lập tức phất tay áo một cái, cả hoàn cảnh chung quanh biến đổi, hai người xuất hiện trên võ trường, trên mặt đất là không ít hài cốt rơi lả tả.
Lý Vân Tiêu cả kinh nói:
– Đại nhân, làm cái gì vậy?
Tinh Thuần hừ lạnh nói:
– Trung thực nói với ngươi, nói cho ngươi hay, bổn tọa tu luyện ma công nên không vui, cần ngươi làm thuốc hóa giải lệ khí của ta.
Hắn vừa nói xong, trên người hắn sinh ra một tầng sương mù màu trắng, chậm rãi hóa thành mãnh thú giương nanh múa vuốt trên không trung.
Gương mặt Tinh Thuần trở nên vặn vẹo, mãnh thú độc nhất vô nhị, đại lượng ma khí lan tran sôi trào trên làn da của hắn.
– Đây là… Tỏa hỏa nhập ma?
Lý Vân Tiêu sững sờ một chút, hắn nhìn ra đối phương đã tẩu hỏa nhập ma, bản tính mất phương hướng, lúc này mới trở nên hung tàn thô bạo như vây.
– Ma công nguy hiểm khó luyện như vậy, vì sao đại nhân phải bí quá hoá liều chứ?
Lý Vân Tiêu thở dài nói, nhìn qua xương khô đầy đất, nói:
– Những người này là người hầu tỳ nữ của ngươi a, tất cả đều bị ngươi dùng phát tiết lệ khí…
Bình luận