Lỗ Thông Tử cười lạnh một tiếng, xùy âm thanh nói:
– Ngươi thật sự khinh thường anh hùng thiên hạ! Có tứ hải chung chủ, có vạn yêu chi hoàng, có sư tôn của ta, có chủ nhân Thiên Tiệm Nhai Nam Khâu Vũ, có Thánh Vực chấp chính giả Vi Thanh, có thần đô Mộng Linh chân quân, có Ma Chủ Phổ không biết bị trấn áp nơi nào, còn có một người từ trong phần mộ thượng cổ đi ra Quy Khư, người cuối cùng chính là Cổ Phi Dương ngày xưa, Lý Vân Tiêu hôm nay! Ngày khác người quấy phong vân thiên hạ, đó là chín người, còn có bổn tọa!
Nguyên Đức nghe xong vô cùng kinh hãi, tám người này và Lỗ Thông Tử trước mặt, không có người nào không phải là cự phách trấn áp một phương..
Lỗ Thông Tử phất phất tay, nói:
– Ngươi quay về cổ ma tỉnh tĩnh dưỡng đi thôi, nên chữa thương thế cho tốt, chờ qua mấy ngày nữa nghênh tiếp sư tôn của ta
Nguyên Đức nói:
– Tại Hóa Thần Hải này dường như có không ít trưởng lão có hảo cảm với Kỳ Thắng Phong, có cần…
Sắc mặt Lỗ Thông Tử trầm xuống, lạnh lùng nói:
– Nếu như cần, ta sẽ đợi đến lúc hôm nay sao? Bổn tọa và sư tôn chỉ là một chút hiểu lầm nhỏ mà thôi, ta tin tưởng sẽ giải quyết nhanh thôi.
Nguyên Đức sững sờ một chút, cau mày nghĩ mãi mà không rõ, nhưng Lỗ Thông Tử thông minh hơn hắn nhiều, gật đầu nói:
– Tất cả để do ngươi an bài là được rồi.
Lập tức xé rách không gian, quay người rời đi.
…
Lý Vân Tiêu và La Thiên tâm tình một ngày, sau đó cáo từ rời đi.
La Thiên trầm tư hồi lâu, cũng bắt đầu rời đi nghe ngóng tung tích Dương Địch.
Lý Vân Tiêu trở lại tiểu viện của mình, Khúc Hồng Nhan đã về từ lâu, thần thức của hắn quét qua, liền đi vào trong mật thất của mình.
Đột nhiên một đạo nhân ảnh hiện lên, Khúc Hồng Nhan xuất hiện trước mặt hắn, nói:
– Trở về.
– Ân.
Lý Vân Tiêu đáp nhẹ một tiếng, hắn cũng mang chuyện mình gặp phải va phỏng đoán nói với nàng, Khúc Hồng Nhan nghe xong lại trầm tư, nhưng mặc dù là sầu mi khổ kiểm vẫn rất đẹp mắt.
Trên mặt Khúc Hồng Nhan đầy giận dữ, nói:
– Lỗ Thông Tử thật sự không chịu nổi như vậy?
Lý Vân Tiêu lắc đầu nói:
– Những chuyện này là phỏng đoán của ta, cho dù là thật, chúng ta cũng không thể làm gì được hắn, ngàn vạn đừng vọng động.
Đột nhiên Khúc Hồng Nhan nghĩ tới cái gì đó, nói:
– Việc này Huyền Hoa và Liễu Phỉ Yên biết không?
Lý Vân Tiêu trầm ngâm nói:
– Hai người bọn họ sống Hóa Thần Hải, mặc dù không biết cũng sẽ có ý kiến, tạm thời không nên báo cho hai người bọn họ biết.
Khúc Hồng Nhan nói:
– Ân, tất cả đều nghe ngươi.
Lý Vân Tiêu cảm thấy nội tâm khẽ động, đối mặt mỹ nhân tuyệt sắc nghe lời mình như thế, nội tâm của hắn viên mãn, lại cảm thấy hào khí xấu hổ và khẩn trương, nói:
– Còn, còn có việc không?
Hai mắt Khúc Hồng Nhan đỏ rực, tức giận nói:
– Tại Ngũ Hà Sơn, ta và ngươi liên thủ diễn hóa Vạn Kiếm Đồ, lúc ấy thực lực ngươi không đủ, hiện đã trở lại siêu phàm nhập thánh, ta và ngươi phối hợp ăn ý hơn.
Lý Vân Tiêu giật mình, thì ra nàng tìm mình diễn luyện Vạn Kiếm Đồ, nói:
– Vừa vặn, ta cũng ý định bế quan luyện kiếm. Hơn nữa những năm này ta có thể ngộ kiếm thuật khác biệt, cần trao đổi với ngươi.
Khúc Hồng Nhan đại hỉ, nói:
– Ta cũng như thế.
Hai người nhìn nhau, nội tâm rung động, sau đó liền nghe Lý Vân Tiêu gian nan nuốt nước bọt, Khúc Hồng Nhan cúi đầu xuống.
– Khục, khục khục, đi thôi, nắm chặt thời gian.
Đột nhiên Lý Vân Tiêu đánh tan hào khí xấu hổ và khẩn trương này.
Khúc Hồng Nhan vẫn cúi đầu, khẽ vuốt tóc mai, đi theo hắn vào trong mật thất.
Sau đó Lý Vân Tiêu bố trí xuống kết giới, hai người tiến vào Giới Thần Bi.
Dù sao nơi đây là Hóa Thần Hải, cần phải cảnh giác, không nên lưu cơ hội cho Lỗ Thông Tử quan sát lá bài tẩy của mình.
Mười ngày sau, trên đỉnh biển mây, mây bay trên đầu, án mây ngũ sắc như tranh vẽ.
Không ngừng có hào quang bay lên từ Thuật Thần Đảo.
Trong đám mây tụ tập mấy trăm người, ai ai cũng khí chất bất phàm, thần sắc ngưng trọng.
Ước hẹn nửa năm với Kỳ Thắng Phong, mặc dù không phải ai cũng biết, nhưng cao tầng Hóa Thần Hải đêu có nghe thấy, thời gian vừa đến lập tức biết rõ có đại sự.
Khu vực truyền tống Hải Thị Thận thành đang sẵn sàng chờ đón địch nhân xuất hiện.
Huyền Hoa tự mình canh giữ ở trước cửa trận, không nói một lời, hắn đứng đó mấy canh giờ.
Chu Bách chỉ biết có đại nhân vật sắp tới, nhưng có thể làm cho phong hào Võ Đế tự mình nghênh đón, hắn phụ trách nơi này nhiều năm vẫn không thấy bao giờ.
Lúc trước hỏi qua một lần, Huyền Hoa chỉ nói là chờ bằng hữu cũ, hắn cũng không dám hỏi nhiều hơn, chỉ có thể mang theo vài tên tiểu đầu lĩnh cùng đứng chờ.
Đột nhiên Huyền Hoa cười lên, nói:
– Nên cho những thủ vệ này lui đi, đừng có khẩn trương như vậy, như thế sẽ làm khách nhân nghi kỵ, giống như chúng ta đang dàn trận đón kẻ thù đấy.
Chu Bách vội vàng cho những tiểu lâu la rời đi, khôi phục trạng thái như lúc trước, theo kinh nghiệm và quan sát của hắn, kẻ tới cũng không phải “Bằng hữu cũ” gì đó, cẩn thận hỏi:
– Huyền Hoa đại nhân, thật không có chuyện gì sao?
Huyền Hoa cười nói:
– Ta cũng không biết, nhưng ta có thể khẳng định một chuyện, đám tiểu lâu la này ở đây cũng chẳng làm được gì.
Chu Bách nghĩ cũng phải, phong hào Võ Đế đều ở đây thì sợ gì, hơn nữa nơi này chính là Hóa Thần Hải, ai dám xằng bậy.
Hắn lấy một phần ghi chép ra, nói:
– Đại nhân, chỉ thị mới nhất, có ba người đi truyền tống trận không đăng ký đang tới Hải Thị Thận thành, trong đó từ bắc vực đi tới còn cần thời gian một chén trà nhỏ.
– Bắc vực…
Huyền Hoa trầm ngâm một chút, liền không nói, tiếp tục nhìn truyền tống trận.
Quả nhiên sau thời gian một chén trà, truyền tống trận sáng lên, tất cả mọi người đưa mắt quan sát.
Đồng tử Huyền Hoa co rụt lại, lập tức cảm nhận được khí tức cường đại bên trong, hắn biến mất tại chỗ, xuất hiện trước truyền tống trận, sau khi ba thân ảnh xuất hiện thì chào hỏi:
– Huyền Hoa cung nghênh ba vị đại nhân đến Hóa Thần Hải.
Chu Bách kinh hãi không thôi, gương mặt ba người này rất lạ lẫm, một người trong đó còn mặc áo đen không thấy rõ gương mặt.
Nhưng có thể để Huyền Hoa cung nghênh chắc chắn là người hắn không thể đắc tội.
Trong đó hai người chính là Kỳ Thắng Phong cùng Bạc Vũ Kình.
Gương mặt Kỳ Thắng Phong tuấn lãng, chỉ hơi tái nhợt, trong mắt tỏa ra hào quang nhìn qua chung quanh, nói:
– Đi thôi, trực tiếp đi Hóa Thần Hải.
Huyền Hoa chỉ vào người áo đen, nói:
– Thứ cho tại hạ nhiều chuyện, xin hỏi vị bằng hữu này là…
Kỳ Thắng Phong nói:
– Bằng hữu của ta.
Huyền Hoa nhìn chằm chằm vào người nọ một hồi, giống như nhìn thấy vực sâu, ngay cả thần thức cũng bị nuốt vào, hoàn toàn nhìn không ra sâu cạn, hắn nói:
– Bằng hữu của đại nhân chắc là thế hệ kinh thiên động địa rồi.
Kỳ Thắng Phong lạnh lùng nhìn hắn, cười lạnh nói:
– Như thế nào, ta kết giao bằng hữu ngươi cũng quản được sao? Chậc chậc, phong hào Võ Đế, bổn tọa thật sợ đấy.
Huyền Hoa đầu đầy hắc tuyến, vội vàng ôm quyền nói:
– Đại nhân hiểu lầm, xin mời đi theo ta, thuật trưởng đại nhân chờ đã lâu.
Bình luận