Hắn nhìn Mạch nói:
– Có thể để cho bọn họ vào Thánh Khí của ta hay không?
Mạch kiên quyết phủ quyết nói:
– Tuyệt đối không thể! Vừa vào Thánh Khí của ngươi, sinh tử do ngươi, ta sao để cho thuộc hạ vào trong hiểm cảnh như vậy!
Lý Vân Tiêu nói:
– Vậy làm phiền Mạch Tiên Sinh để cho bọn họ tán đi, không nên ở lại trên đỉnh núi, miễn cho cùng tộc ta xung đột, như vậy đối với người nào cũng không tốt.
Ngũ Hà Sơn đánh một trận, hai tộc tử thương quá lớn, tích xuống thù hận sâu đậm, lúc này tới đây, hoàn toàn không cần thiết đâm ngang.
Mạch trầm tư một lúc, liền đối với đám Yêu Tộc sau lưng nói chút gì, những Yêu Tộc kia nhất thời bái hạ, sau đó liền có thứ tự hướng xa xa bay đi.
Ánh mắt Ân Trì chuyển động, lạnh lùng nói:
– Tên Yêu Tộc này cũng không được vào! Không phải tộc ta, đều phải bài xích ở ngoài!
Sắc mặt Mạch trầm xuống, khóe miệng cười nhạt, mang theo sát khí.
Lý Vân Tiêu nói:
– Quy củ là ngươi định?
Ân Trì hừ nói:
– Mặc dù quy củ không phải ta định, nhưng…
– Không phải là ngươi định liền câm miệng!
Mặc dù Lý Vân Tiêu giỏi nhịn đến đâu, lúc này cũng có lửa giận, lạnh giọng nói:
– Nếu không có quy định này, sẽ không người có quyền can thiệp. Nếu Ân Trì đại nhân không phục, vậy dùng phương thức đơn giản nhất giải quyết, Vũ quyết là được. Ngươi lên, Bản Thiếu đánh chết ngươi, xem ai còn chít chít méo mó!
Ân Trì cả giận nói:
– Đừng tưởng rằng thực lực ngươi cao là có thể miệt thị anh hùng thiên hạ, nơi này vị nào không phải là cường giả, người nào sẽ sợ ngươi!
Lý Vân Tiêu cười lạnh nói:
– Ta không có miệt thị anh hùng thiên hạ, Bản Thiếu chỉ miệt thị ngươi, người khác có sợ hay không ta mặc kệ, nếu ngươi không sợ liền ra đây liều chết đánh một trận, không dám chính là người nhu nhược, thứ hèn nhát! Thực sự không dám a, liền câm miệng cho Bản Thiếu, thành thành thật thật làm con rùa, bằng không nói thêm một chữ nữa, ngươi liền vào không được Lang Hoàn Thiên!
Ân Trì giận dữ, đang muốn mắng to, đột nhiên Vân Hải phóng lên hà quang, phảng phất như thần tích tản ra, chiếu toàn bộ Vân Hải đỏ bừng.
Các loại ánh sáng màu sắc từ trong mây không ngừng phóng lên, như là Cửu Thải hoàn quang, tầng thứ phân minh.
– Mở ra! Tiên Cảnh triệt để mở ra!
Trên đỉnh núi một trận kinh hô, nhất thời có nhân ảnh bay lên không, cầm Thiên Tiệm Lệnh trong tay đánh vào Vân Hải, nhất thời có một Hồng mang bắn ra, bao lấy người nọ, trực tiếp truyền tống vào.
Lần này lại không ai bận tâm bọn họ, trên trăm đạo thân ảnh toàn bộ bay lên, số lớn Thiên Tiệm Lệnh như là cát rót vào trong Vân Hải, vô số Hồng mang phóng lên cao, mỗi một đạo quấn lấy một người, trong sát na tiêu thất ở trên không.
Lúc này trên Vân Hải hiện ra Trận Văn, giống như là một tòa đại môn bị mở ra.
Lý Vân Tiêu đã cảm thấy Bí Cảnh này như là Hộ Sơn đại trận của tông môn, nhưng mà không có tỉ mỉ nhìn qua. Lúc này tỉ mỉ nhìn sang, Trận Văn thật nhỏ kết thành trận tuyến, đi ngang qua Vân Hải, đích xác là một tòa trận pháp.
Nam Khâu Vũ vội nói:
– Phá Quân đại nhân, Ân Trì đại nhân, không nên tranh chấp, nhanh vào Tiên Cảnh đi.
Chính hắn cũng bay lên không, một đạo Thiên Tiệm Lệnh bắn vào trong mây, hồng quang vọt lên, cuốn lấy Nam Khâu Vũ, liền biến mất.
Người Thiên Tiệm Nhai còn lại cũng lần lượt bay vào.
Ân Trì vừa thấy, cũng vội vàng lấy ra Thiên Tiệm Lệnh, hướng Vân Hải ném đi.
Đột nhiên một đạo kiếm mang bén nhọn chiếu xuống, “Phanh” một tiếng đánh Thiên Tiệm Lệnh nát bấy, ở trên Vân Hải tản ra gợn sóng.
– Cái gì?
Ân Trì cả kinh, người xuất thủ chính là Lý Vân Tiêu, một cổ sát khí cực mạnh trực tiếp khóa hắn.
– Ngươi… Ngươi muốn làm gì?
Lý Vân Tiêu cười lạnh nói:
– Làm cái gì? Ân Trì đại nhân trước không phải là nhằm vào ta rất sung sướng sao, chúng ta đến hảo hảo nói chuyện a.
Sắc mặt Ân Trì trắng bệch, liền lùi lại mấy bước, lạnh lùng nói:
– Ngoài Lang Hoàn Thiên, không cho phép ngươi làm càn!
Lý Vân Tiêu cười nhạo nói:
– Nam Khâu Vũ cùng người Thiên Tiệm Nhai đã đi rồi, ngươi hù dọa ai a? Thù mới hận cũ, chúng ta đồng thời tính đi!
Hắn ngũ chỉ thành trảo, một mảnh Lôi Điện từ lòng bàn tay tản ra, hướng Ân Trì tráo đi, chính hắn cũng lập tức tiêu thất ở trên Long Liễn.
Trong mắt Ân Trì lóe lên kinh sắc, nếu gặp gỡ một mình Lý Vân Tiêu, hắn cho là mặc dù không địch lại, chí ít cũng có thể đào tẩu.
Nhưng trong Thánh Khí người này có nhiều cường giả, không nói đến Thánh Khí, Khúc Hồng Nhan cùng Mạch là hắn khó có thể chống lại, trước mắt trên đỉnh núi đa số cường giả đã vào Vân Hải, còn dư lại cũng không muốn chọc phiền phức, đều cực lực tách ra, hướng trong Vân Hải lao đi.
Bùm bùm!
Một mảnh Lôi quang ở trên không xoay tròn, hóa thành mấy đạo Lôi Long hạ xuống, đem hắn bao phủ ở bên trong.
Ân Trì nộ xích một tiếng, song chưởng không ngừng vỗ tới bốn phía, “rầm rập” đánh Lôi quang xơ xác, muốn xuyên thấu ra.
Lại đột nhiên một đạo Kiếm mang từ phía trước lao đến, phong tỏa tất cả đường lui, đem hắn ép trở lại.
Trong Lôi mang khắp trời, Lý Vân Tiêu thoáng cái hiện ra, hai tay lăng không một trảo, vô số Lôi quang tụ ở hai tay, trực tiếp hóa thành hai con giao long, hướng Ân Trì quyển đi.
Ầm ầm!
Ân Trì đánh ra song chưởng, cùng lôi giao va chạm, vô số Lôi Điện theo thân thể của hắn mà lên, chấn vào trong cơ thể, như là lưỡi dao xé rách thân thể.
Lúc này nhục thân cùng tu vi của Lý Vân Tiêu đã bước vào Quy Chân Thần Cảnh, Ân Trì sao có thể là đối thủ.
Hắn bị đau, kêu một tiếng liền vội vàng đào tẩu.
Lý Vân Tiêu cười một tiếng, đuổi theo một kiếm quét ngang, Kiếm khí mang theo Tâm Diễm đánh ra, “Ầm” một tiếng liền chém ở trên người Ân Trì, trực tiếp nổ tung.
Nhưng trong hỏa quang, đột nhiên có một cái bóng hoảng hốt bắn nhanh, lần thứ hai hóa thành dáng dấp Ân Trì, nhằm về phía Vân Hải.
– Cái gì?
Lý Vân Tiêu lấy làm kinh hãi, chỉ thấy sắc mặt Ân Trì trắng bệch, hiển nhiên là trọng thương không có huyết sắc, lần thứ hai ném ra một Thiên Tiệm Lệnh, bị Hồng mang quấn vào Vân Hải.
Khúc Hồng Nhan cùng Phi Nghê cũng lóe lên đi tới bên cạnh Lý Vân Tiêu, hai người đồng dạng giật mình không thôi.
Khúc Hồng Nhan ngưng thanh nói:
– Vừa rồi một kiếm kia, hắn không có lý do gì còn có thể sống, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Lý Vân Tiêu trầm ngâm nói:
– Linh kỳ ảo diệu thư, Linh kỳ ảo diệu thư… thật là thần thông rất khá, có thể lừa gạt được hai mắt ta. Không sao, Ân Trì trúng một kiếm kia, mặc dù không chết cũng sống không được bao lâu, hắn tốt nhất là cầu không nên ở trong Lang Hoàn Thiên gặp phải chúng ta.
Khúc Hồng Nhan nói:
– Tiến nhập Lang Hoàn Thiên sẽ ngẫu nhiên xuất hiện ở địa phương khác nhau, chúng ta vẫn là tiến nhập Giới Thần Bia đi.
Hai người nhất thời lóe lên, đã bị Lý Vân Tiêu thu vào Giới Thần Bia.
Lý Vân Tiêu nhìn về phía Mạch cùng ba người Bố Tử, nói:
– Bốn vị làm sao?
Sắc mặt Mạch trầm ngưng nói:
– Ta là vô luận như thế nào cũng sẽ không vào Thánh Khí của ngươi, có huyết châu này trong tay, ta rất nhanh thì có thể tìm tới ngươi.
Bình luận