Lý Vân Tiêu nghe hắn nói thì im lặng, bất đắc dĩ nói:
– Được rồi, không hoàn chỉnh thì không hoàn chỉnh, dù khống chế trận pháp không trọn vẹn cũng tốt. Lục đinh lục giáp đang ở trong tay ta, trong đó còn có rất nhiều mấu chốt ta không rõ, mong đại nhân chỉ giáo.
– Lục đinh lục giáp ở trong tay ngươi sao?
Mục Tinh kinh hãi, sau đó ngây dại, thì thào lẩm bẩm:
– Chuyện trùng hợp như vậy, chẳng lẽ trên đời thực sự vận mệnh…
Lý Vân Tiêu tâm niệm khẽ động, lục đinh lục giáp bay ra, bao quanh Mục Tinh, hóa thành bộ dáng lớn nhỏ như người thường, bộ dáng tuấn mỹ.
– Quả nhiên!
Mục Tinh cảm khái vạn phần, ánh mắt yêu thương đi qua những khôi lỗi kia, nhịn không được vươn tay ôm một cái trong đó vuốt ve.
Lý Vân Tiêu ho khan hai tiếng, nói:
– Đại nhân không cần đau buồn, khó mà gặp được chủ nhân khôi lỗi, ta xem như tam sinh hữu hạnh, mong vui lòng chỉ giáo.
Mục Tinh cảm khái một hồi, mới nói:
– Có cái gì không rõ cứ hỏi đi, bổn tọa xem như có duyên với ngươi, lục đinh lục giáp đã bị ngươi đoạt được, tất cả bí mật trong đó cũng dốc túi truyền thụ, tiếc nuối duy nhất chính là trận pháp không hoàn chỉnh, ai. Cũng không biết cuộc đời này có cơ hội bổ sung hoàn toàn hay không, đáng tiếc mặc dù là qua vài vạn năm, chân thân của ta vẫn ở trong vĩnh sinh chi giới nội, không có nửa điểm tinh tiến.
– Đại nhân quá khiêm tốn. Đại nhân đừng lo, ta sắp ra chiêu.
Lý Vân Tiêu lập tức đánh ấn quyết, lập tức phân hoá mười hai đạo, rơi vào người những khôi lỗi này, trong đó bốn con hóa thành hình thái cực lớn, hoàn toàn triện lộ ra, khí thế ngập trời.
Không chỉ khí tức biến hóa, ngay cả gương mặt ôn nhuận như ngọc cũng biến thành dữ tợn.
Mục Tinh dường như phát hiện cái gì, đột nhiên quát:
– Chậm đã!
Hắn kinh dị bất định nhìn qua bốn khôi lỗi to lớn, trong mắt sinh ra thần sắc cảm khái, giống như thấy chuyện gì đó khó tưởng tượng nổi.
Lý Vân Tiêu thu ấn quyết, cau mày nói:
– Như thế nào?
Mục Tinh văn vê dụi mắt, nhìn qua khôi lỗi xa xa mới vững tin, nói:
– Lục đinh lục giáp bị người ta động đậy tay chân, tại cải biến trên cơ sở của ta.
– Ah, có chuyện như vậy?
Lý Vân Tiêu sững sờ, cũng cảm thấy kỳ quái, lập tức cho khôi lỗi thu nhỏ lại.
Mục Tinh ôm một khôi lỗi quan sát, trên mặt kinh ngạc cùng vẻ mặt ngưng trọng càng ngày càng sâu, cuối cùng một gần như ngây ngốc.
Lý Vân Tiêu nhìn qua bộ dáng thất hồn lạc phách của hắn, khó hiểu nói:
– Đại nhân, đã xảy ra chuyện gì?
Mục Tinh không có trả lời, hắn trực tiếp đi vòng quanh lục đinh lục giáp, sau đó sắc mặt ngưng trọng nói:
– Tâm luyện chi thuật của lục giáp lục đinh được người ta tu bổ nguyên vẹn rồi.
Giọng nói cực độ thất lạc, tràn ngập bất đắc dĩ, thậm chí có cảm giác tuyệt vọng.
Tuy Mục Tinh thân khôi lỗi, nhưng cũng nhìn ra được cảm xúc chán nản của hắn.
Lý Vân Tiêu thì ngược lại, đại hỉ nói:
– Ha ha, bị người tế luyện nguyên vẹn không phải càng tốt sao?
Mục Tinh ngẩng đầu liếc hắn một cái, hữu khí vô lực nói ra:
– Thủ pháp này… Người tu bổ là Mục Trần.
– Ách…
Ban thân Lý Vân Tiêu cũng là thuật luyện sư, rất dễ dàng cảm nhận được cảm giác mất mát của hắn, vỗ vỗ vai hắn, an ủi:
– Đã mấy vạn năm, có cảm xúc gì nữa chứ. Ngươi sống lâu hơn hắn, chính là ngươi thắng. Ít nhất ngươi có cơ hội tiến thêm một bước, còn hắn thì không.
Mục Tinh sững sờ một chút, cảm thấy đúng là óc chuyện này, cảm xúc tốt hơn không ít.
Lý Vân Tiêu nhìn qua mười hai khôi lỗi truyền ra khí tức cổ xưa, uy phong lẫm lẫm, giống nhau như đúc, cũng sinh lòng cảm khái.
Mục Tinh điều chỉnh tốt cảm xúc, nói:
– Thập Nhị Đô Thiên Thần Sát Trận trụ cột là ta luyện chế, hiện tại ta mang tâm luyện chi pháp truyền cho ngươi, ngươi có thể biết toàn bộ bí mật của trận này.
Lý Vân Tiêu cả kinh, đột nhiên có cảm giác thụ sủng nhược khinh, nhưng Mục Tinh đã duỗi một tay ra.
Hắn hơi cảm thấy do dự, cũng đưa bàn tay lên, lập tức cảm nhận được hồn lực chậm rãi dán vào tay của hắn, tin tức chậm rãi truyền đến, vốn chỉ là một tia nước nhỏ, sau đó giống như dòng sông phun trào ra, đến cuối cùng càng như nước biển rót vào trong, tâm luyện chi thuật khổng lồ và trận pháp biến hóa, hóa thành trí nhớ phù văn đầy trời rót vào trong đầu của hắn.
Qua mấy canh giờ, bàn tay hai người tách ra.
Mục Tinh cũng cực kỳ mệt mỏi, nói:
– Nội dung quá nhiều, chính ngươi chậm rãi tiêu hóa đi.
Thần sắc Lý Vân Tiêu nghiêm túc, một tay bấm niệm pháp quyết, lập tức phân ra một đạo hồn thể ngồi xếp bằng, chậm rãi tiêu hóa những tin tức này.
Bản thể Mục Tinh hóa thành bạch quang lóe lên, ra khỏi Giới Thần Bi.
Sắc mặt hai người mệt mỏi, Lý Vân Tiêu là phân ra hồn thể, Mục Tinh là bị đả kích, tăng thêm tiêu hao quá nhiều hồn lực cho nên chán nản tới cực điểm.
Khúc Hồng Nhan thấy bộ dáng của hắn, cho rằng không có thu hoạch gì, an ủi:
– Không vội ở nhất thời, về sau chậm rãi hiểu thấu đáo.
Lý Vân Tiêu nắm tay nàng, mỉm cười nói:
– Thiên nhân sát trận là do Mục Tinh tiên sinh luyện chế ra đấy.
– A?
Những người còn lại cũng không rõ có ý tứ gì, nhưng Khúc Hồng Nhan ăn cả kinh, ánh mắt nhìn về phía Mục Tinh càng trở nên sùng kính hơn trước.
Cố Thanh Thanh cười nói:
– Ha ha, Mục Tinh lão nhân này chính là người luyện chế Trọng Khí Tháp, mặc dù không phải lực lượng một mình hắn, nhưng hắn là người luyện chế chủ thể, bản lĩnh thật sự vẫn phải có.
Mục Tinh thở dài, hơi phấn chấn tinh thần, nói:
– Ta mang bọn ngươi đi mở ra cấm chế, số trời có biến, nói thật ta cũng rất chờ đợi, dù sao sống ở nơi này quá lâu, chẳng khác gì gỗ mục vùi trong cát đá, không phải đang sống, mà là đang chịu tội.
Hắn dẫn đường phía trước, đi ra khỏi đại điện.
Vào lúc này, trong lang hoàn thiên, nơi xa xôi cách Trọng Khí Tháp trăm vạn dặm.
Một tòa lầu các sáng ngời đang năm trên hư không, bên trong lộ ra khí tức người có tri thức, mang cho người ta cảm giác an tĩnh tâm thần.
Trên tòa lầu các này có một biển hiệu, trên biển hiệu có hai chữ: Ngọc Các.
Ngọc các này tỏa sáng màu xanh chiếu rọi phạm vi mười dặm, thỉnh thoảng có hào quang bắn ra bên ngoài, trực tiếp rơi vào thềm của tòa lầu, sau đó lại bay vào bên trong.
Bên trong là một chính điện, bốn phía đều có ngọc giản chìm nổi, thời điểm tới gần nơi này sẽ có kết giới nhộn nhạo ngăn cản người ta lấy chúng.
Những võ giả mới vào đều thử lấy ngọc giản, nhưng không ai không thất bại chấm dứt, chỉ có thể bước vào trong truyền tống trận, biến mất khỏi đại điện.
Tục truyền truyền tống trận này hướng tới một trăm lẻ tám không gian thư lâu, căn cứ cơ duyên của mỗi người mà đạt được một ít truyền thừa.
Bên ngoài Ngọc Thư các, trong vòng mấy trăm trượng, đột nhiên xuất hiện hơn mười đạo thân ảnh, khí tức cường đại bao phủ Ngọc Thư các.
– Cuối cùng đã đến nơi.
Một nam tử trong đó nhìn qua Ngọc Thư các, cũng không có bao nhiêu biểu lộ, lại tuấn lãng bất phàm, đúng là Vi Thanh.
Vi Vô Nhai cũng đứn trong đám người, ánh mắt tỏa ra tinh quang nhìn chằm chằm vào Ngọc Thư các, dường như cơ hồ tất cả trầm tư.
Bình luận