La Thanh Vân nghiến răng nói:
– Người này chắc chắn là đẳng cấp chân linh, thứ hạng tốp đầu. Ta nghi ngờ hắn là Chân Long chi tử nào đó.
Mặt La Thanh Vân xanh xao không chút máu.
– Chân Long chi tử? Khoa trương vậy sao?
Vi Thanh kinh ngạc kêu lên:
– Lúc trước nghe hắn và Bách Luân Kết Y đối thoại dường như người này bị phong ấn trong Hám Long Chùy Đông hải, chỉ có một tàn hồn, về sau không biết làm sao đi ra. Có lẽ muốn tìm hiểu thân phận của người này hải đi hoàng cung Đông hải một chuyến. Khiến ta vô cùng tò mò là hắn muốn tìm chỗ kia là cái gì? Dường như liên quan mạng sống của hắn, nếu không tìm thấy thì thiên đạo sẽ khiến hắn chết.
Mọi người lặng im, cảm thấy rất bí ẩn, vượt qua hiểu biết.
Nam Phong Tuyền luôn im lặng lúc này đột nhiên mở miệng nói:
– Chắc các vị còn nhớ khi Dận Vũ nói chuyện với nam nhân tên Phong Yếu Ly thì Phong Yếu Ly từng nói một câu ‘ngươi vẫn còn xem mình là chân long thiên tử’, không biết mọi người còn nhớ không?
Vi Thanh biến sắc mặt, trầm giọng hỏi:
– Ta nhớ, nàng muốn nói cái gì?
Nam Phong Tuyền chậm rãi nói:
– Ta muốn nói gì thì Vi Thanh đại nhân nên đoán ra ngay khi ta đặt câu hỏi này, cần gì biết rõ còn cố hỏi?
Nam Phong Tuyền liếc Chu Quân, thản nhiên nói:
– Nhưng đại nhân không dám tin tưởng, vì vậy không dám nói ra khỏi miệng.
Vi Thanh khẽ rên, phất tay áo, nghiêm nghị nói:
– Có gì không dám? Chẳng qua không thể nào! Câu này có ý nghĩa khác, có thể hiểu là Dận Vũ ngông cuồng tự phụ, xem mình như Chân Long ở trên đời. Có thể hiểu rằng Dận Vũ từng là Chân Long, hiện tại đã không có tư cách đó. Hai ý nghĩa, các người nghĩ sẽ là loại thứ hai sao? Ha ha, nói hắn là thượng cổ Chân Long thì hơi vớ vẩn.
Vi Vô Nhai đồng ý:
– Ừm! Ta cảm thấy nên là ý nghĩa thứ nhất, Phong Yếu Ly nói Dận Vũ ngông cuồng tự phụ xem mình là chân long thiên tử. Nhưng người này đúng là có chút bản lĩnh, không chừng thật sự là long ci tử.
– Hừ! Mặc kệ hắn là yêu nghiệt gì, binh đến tướng ngăn, nước đến đất chăn, dù thật sự là thượng cổ chân long thì dưới vòm trời này không phải nơi cho đám lão quái vật bọn họ tùy ý rong ruổi!
Vi Thanh vung tay, mắt tràn đầy tự tin nói:
– Chúng ta lập tức đi tìm Phượng Linh kia, thiếu người này chưa chắc là chuyện xấu.
Vi Vô Nhai rất thưởng thức khí phách này của nhi tử, vuốt râu cười nói:
– Đúng vậy! Đắn đo nhiều ngược lại lo được lo mất. Thanh nhi, hãy cầm lấy Âm Dương Nhị Khí bình này, vừa lúc ngươi đang thiếu một bịnh khí vừa tay.
Diêu Kim Lương đứng một bên mắt hấp háy hỏi:
– Vô Nhai đại nhân, đây rốt cuộc là huyền khí gì mà kỳ lạ vậy? Khiến đại nhân thích như thế?
Vi Vô Nhai cười tủm tỉm vuốt bình bạc. Nói:
– Vật này người đời gọi là Ngân Vũ bình, nhưng lão phu biết nó tên là Âm Dương Nhị Khí bình, là một thánh khí rất lợi hại.
– Cái gì? Thánh khí???
Mọi người trố mắt líu lưỡi. Vi Thanh ngây ngẩn. Diêu Kim Lương hóa đá, há hốc mồm.
Vi Vô Nhai thổn thức nói:
– Ha ha ha, không biết Dận Vũ có hiểu lai lịch của bình này không, nhưng nghe hắn đối thoại với Bách Luân Kết Y thì chắc là biết vậy mà vẫn hờ hững với nó, trao đổi như hàng hóa. Chậc chậc, người này đúng là không đơn giản.
Nghĩ đến đây lòng Vi Vô Nhai khẽ run, càng kiêng dè Dận Vũ hơn.
Những người khác biến sắc mặt.
Lý Dật lạc giọng the thé kêu lên:
– Không . . . không lẽ hắn thật sự là thượng cổ chân long!?
Vi Thanh mừng vì được thánh khí, lòng rất vui, nhưng nghĩ đến thân phận của Dận Vũ là nóng nảy:
– Câm miệng, sao có thể được!?
Nghe Lý Dật hú hét làm Vi Thanh chỉ muốn một chưởng đập chết.
Vi Vô Nhai trầm giọng nói:
– thanh Nhi đừng để trong lòng, xem tình hình vừa rồi thì thực lực của Dận Vũ chỉ có bấy nhiêu, hiện tại đối mặt nguy hiểm sinh tử, tạm thời sẽ không xung đột ích lợi với chúng ta. Nhưng về sau gặp người này, lúc giao tiếp hãy cẩn thận một chút là được.
Vi Thanh lấy lại niềm tin:
– Ừm! Mọi thứ chủ yếu phải có thực lực trước hết, chỉ cần ta bước vào đăng phong tạo cực, rồi luyện hóa thánh khí thì không còn sợ gì nữa.
Vi Thanh vuốt bình bạc, cảm nhận lực lượng khác lạ dâng trào như biển, làm mắt gã sáng rực.
Vi Thanh giật mình hỏi:
– Phụ thân, thánh khí này có lai lịch ra sao?
Tâm tình Vi Vô Nhai rất tốt, vui vẻ nói:
– Ha ha ha, lai lịch của thứ này rất lớn, là thứ trong tay ma chủ ngày xưa. Chúng ta đi chỗ Phượng Linh trước, trên đường đi ta sẽ nói tỉ mỉ với ngươi sau.
Mọi người càng hết hồn, ánh mắt nhìn bình bạc trở nên băn khoăn, bị lai lịch của thứ này hù sợ.
Vi Thanh hân hoan phất ống tay áo, dải sáng bao bọc mọi người lại bay vọt hướng chân trời theo hướng kim chỉ.
Một góc Vãn Sinh chi giới. Trên bầu trời bao la bát ngát, đám người Lý Vân Tiêu đang bay tới trước.
Cố Thanh Thanh đột nhiên nhíu mày, lòng đau nhói. Cố Thanh Thanh giật mình vội ngừng bay, xoay người nhìn ra sau, trong mắt tràn ngập kinh sợ.
Những người khác ngừng lại theo.
Lý Vân Tiêu lao lên hỏi ngay:
– Có chuyện gì?
– Ta . . . ta cảm giác Bách Luân đại nhân . . . đã chết!
Nói mấy chữ cuối trái tim Cố Thanh Thanh run rẩy, nước mắt tuôn rơi bay trong không khí.
Lý Vân Tiêu kinh kêu:
– Đừng nghĩ lung tung, giờ cách nhau rất xa, không lý nào cảm ứng được!
Miệng Lý Vân Tiêu an ủi Cố Thanh Thanh nhưng trong lòng nổi lên dự cảm không may. Dù sao tu vi cỡ Cố Thanh Thanh ít khi có cảm ứng không đâu, trực giác đều sẽ ứng nghiệm.
Lạc Vân Thường tiến lên an ủi:
– Đúng rồi, đại nhân nghĩ nhiều quá.
Cố Thanh Thanh nhẹ lắc đầu, lệ vẫn tuôn rơi:
– Ta biết chắc không sai, đại nhân là người ta kính trọng nhất, mấy hôm trước lúc rời đi là ta đã có linh cảm rồi nhưng không ngờ sẽ đến nhanh như vậy.
Mấy người im lặng, thật ra ai đều biết Cố Thanh Thanh đã có cảm ứng thì chắc là có, không biết làm sao an ủi nàng.
Lý Vân Tiêu im lặng một lúc sau mở miệng nói:
– Đừng buồn, cả đời Bách Luân đại nhân theo đuổi thiên đạo, hiện giờ kết cục như vậy không chừng là Bách Luân đại nhân tự mình sắp đặt.
– Ta biết, ta biết hết những chuyện này, ta chỉ không kiềm được thấy buồn.
Cố Thanh Thanh gào khóc, ôm tay phỉa, khóc sướt mướt như một cô bé.
Mặt Mục Tinh lộ tia kỳ dị hỏi:
– tuy Bách Luân đại nhân không còn nhiều tuổi thọ nhưng không đến mức chết sớm vậy, hay là trong đó có biến cố gì?
Lý Vân Tiêu trầm giọng nói:
– Vĩnh Sinh chi giới mở ra, số trời dễ thay đổi, cường giả trong giới rục rịch cộng thêm nhiều người từ ngoài giới đến, xem tình hình lúc đó của Bách Luân đại nhân đúng là khó ứng đối lại. Nhưng đại nhân có thể xem quá khứ và tương lai, e rằng sớm dự đoán được sinh tử của mình, hiện tại chết đi hơn phân nửa là đại nhân có chuẩn bị rồi.
Khúc Hồng Nhan an ủi Cố Thanh Thanh:
– Phi Dương nói rất có lý, đừng buồn nữa, vào phút cuối cùng Bách Luân đại nhân kêu chúng ta rời đi hơn phân nửa vì không muốn chúng ta nhìn thấy kết cuộc của đại nhân. Nếu Bách Luân đại nhân đã sắp đặt như vậy thì chúng ta nên làm theo ý của đại nhân.
Bình luận