Thấy Chu Quân thừa nhận, Anh Thiều không làm khó dễ Mục Tinh:
– Nếu vậy thì tạm ở lại đi.
Anh Thiều quét mắt trong điện, rơi vào người Quách Dương, cười gằn.
Người Mạch khẽ run, biến sắc mặt nói:
– Anh Thiều, ngươi có ý gì?
– Ha ha ha, không có ý gì.
Anh Thiều cười khẽ nói:
– tuy Quách Dương đại nhân cũng có tu vi chưởng thiên cảnh nhưng 04 kbị thương nặng trong người, chưa chắc địch lại quy chân cảnh bình thường. Ta thấy vì an toàn của đại nhân thì mời đại nhân tạm rời đi đi.
Quách Dương tức giận quát:
– Lúc trước nếu ta không xông vào thì Thiên Vận Tạo Hóa đan sớm bị tiểu tử giới ngoài đó cướp đi, làm gì có phần của các ngươi? Bây giờ dám đối xử với ta như vậy?
– Xì.
Anh Thiều cười khẩy nói:
– Đại nhân đề cao mình hơi quá, đã xem thường chúng ta. Nói như thể không có đại nhân thì không có Thiên Vận Tạo Hóa đan vậy. Bây giờ thời gian gấp gáp, ta không nói nhiều với đại nhân, ở lại chết hay sống xéo đi, tự mình chọn!
Quách Dương tức điên, cảm giác lửa giận bừng lên đốt cháy nội tạng. Mới rồi người ra tay nặng nhất là Anh Thiều.
Quách Dương định chửi rùa nhưng thấy đáy mắt Anh Thiều lóe tia sát khí thì người run rẩy, mím môi.
Quách Dương gượng thân hình bị thương nặng oán hận nói:
– Được, lão phu đi đây.
Mặt Quách Dương xanh mét nhảy lên, hóa thành độn quang bay ra ngoài điện.
Đột nhiên một luồng đao quang xé gió bay lên chém hướng độn quang.
Rầm!
Hai luồng sáng va chạm, nổ tung. Quách Dương phun búng máu rớt xuống đất.
Quách Dương trượt ra xa mấy chục trượng đụng vào góc tường, vang tiếng nổ trầm đục. Lại ọc bãi máu.
Quách Dương vừa kinh vừa giận ngẩng đầu lên, căm hận trừng Anh Thiều, mắt rực cháy lửa giận:
– Anh Thiều, ngươi . . .!
Biến cố này làm mọi người giật mình nhưng không thấy lạ.
Quách Dương dù gì là cường giả chưởng thiên cảnh, Anh Thiều đã hoàn toàn đắc tội lão tại đây nên đương nhiên thừa dịp ngươi bệnh lấy mạng ngươi.
Anh Thiều lạnh lùng cười:
– Quách Dương đại nhân, ta thấy đại nhân cực kỳ bất mãn với ta. Ta nghĩ kỹ nếu đã bất mãn vậy chúng ta hãy vũ quyết đi, giữa cường giả với nhau cách giải quyết vấn đề luôn là vũ quyết đúng không?
Anh Thiều xách đại đao sáng choang chậm rãi tiến lên.
Quách Dương vừa tức vưa nóng ruột, vừa giận vừa kinh, khí huyết hỗn loạn lại hộc bãi máu:
– Ngươi . . . Vô sỉ!
Con ngươi Anh Thiều co rút, thừa dịp đó đao quang chợt lóe chém xuống. Anh Thiều lắc người theo đao quang sải bước tiến lên, giơ đao chém xuống.
Ầm! Ầm!
Liên tục hai cuồng đao chém xuống, một góc đại điện nổ tung, người Quách Dương đẫm máu bị hất văng ra ngoài.
Anh Thiều lắc người đuổi theo lại chém mấy đao. Không gian bị chém vài khúc, người Quách Dương nổ tung, mưa máu tứ tung.
Đồng quang chớp mắt, mặt Lý Vân Tiêu không biểu tình.
Đây là lần đầu tiên Lý Vân Tiêu thấy cường giả chưởng thiên cảnh bị giết, vốn tới cảnh giới này trong thiên hạ gần như không ai giết được.
Nếu không đánh lại mà một lòng muốn tốn thì đối phương khó thể làm gì mình được.
Nhưng lúc trước Quách Dương cướp kim lô chạy trốn bị mấy người hợp tác đánh bị thương nặng, lại bị Anh Thiều chọc giận tức ói máu, bị một chiêu đánh lén trúng nên mới hoàn toàn mất năng lực chạy trốn cuối cùng rơi vào kết cuộc chết đi.
Quách Dương chết, người trong đại điện đồng cảm, không khí tĩnh lặng.
Lý Vân Tiêu chợt cảm giác có người nhìn mình, quay đầu lại thấy là Cố Thanh Thanh, biểu tình của nàng trầm trọng.
Ánh mắt hai người giao nhau, phúc linh tâm chí, hiểu ý nhau.
Hai người tạm thời giả bộ không quen, làm theo điều mình cho là đúng, vào phút then chốt lại hợp tác với nhau giết mọi người không kịp trở tay.
Lý Vân Tiêu nhìn hướng Mạch.
Mạch ngước mắt lên nhìn Lý Vân Tiêu, đôi mắt bình tĩnh như nước chứa chút lạnh lẽo. Rõ ràng Mạch không chịu từ bỏ Thiên Vận Tạo Hóa đan, ra hiệu mỗi người dựa vào đại điện riêng.
Đột nhiên Nguyên Cơ lắc người thuấn di đến ngoài điện chộp hướng một luồng sáng.
Anh Thiều vừa kinh vừa gainạ hét to một tiếng:
– Ngươi đang làm gì!?
Anh Thiều hơ đao xé gió chém xuống.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Bầu trời bị chém rách thành hai nửa, Nguyên Cơ bị chặn lại.
Anh Thiều bay xuống chộp hướng một vật, là túi trữ vật trên người Quách Dương bị lão lăng không hút vào tay, suýt nữa bị Nguyên Cơ cướp mất.
Bóc!
Anh Thiều chộp túi trữ vật trong tay, vẻ mặt mừng rỡ lắc người trở lại trong điện.
Nguyên Cơ sắc mặt âm trầm cũng vào điện, ánh mắt nhìn Anh Thiều trở nên nham hiểm.
Mắt Ba Cẩn bắn ra tia tàn nhẫn nhìn chằm chằm túi trữ vật:
– tuy là đại nhân ra tay giết Quách Dương nhưng về bản chất là đám người chúng ta hợp tác ép chết Quách Dương. Vật Quách Dương để lại sao có thể bị một mình đại nhân chiếm hữu?
Mặt Nguyên Cơ vặn vẹo dữ trợn, sát khí ập đến:
– Đúng là đạo lý này! Nếu là bên ngoài Đế Đan Lâu, đại nhân đánh chết Quách Dương, có lấy thứ gì của Quách Dương thì chúng ta cũng không có ý kiến. Nhưng lúc này thì . . .
Anh Thiều biến sắc mặt cầm túi trữ vật, cảnh giác lạnh lùng cười:
– trên đời này có ai vô sỉ như các ngươi không? Lúc trước Quách Dương cũng bị ta tổn hại nặng, hiện tại là ta đánh chết. Các ngươi còn mặt dày đòi chia chác với ta?
Nguyên Cơ nói:
– thứ khác có thể cho đại nhân nhưng với thực lực của Quách Dương đương nhiên sẽ được phân vào cửu đan cung, kiên quyết không cho đại nhân độc chiếm viên thần đan kia!
– Nực cười, có cái gì giá trị sánh bằng thần đan?
Anh Thiều lạnh lùng nói:
– Vậy đi, viên thần đan này thuộc về ta, thứ còn lại cho các ngươi.
Đến trình độ như bọn họ trừ phi là thánh khí, nếu không bất cứ thứ gì cũng không hấp dẫn bằng đan dược tăng công lực, tu vi.
Cố Thanh Thanh bật cười nói:
– Ha ha ha, sao các người xác định Quách Dương sẽ có thần đan? Đế Đan Lâu này tùy cơ truyền tống trừ dựa theo thực lực ra còn có cơ duyên. Chưa chắc thực lực mạnh sẽ được phân đến vật mạnh hơn, nên nhìn xem trước rồi tính.
Anh Thiều ngẩn ra một chút, gật đầu nói:
– Vị đại nhân này nói có lý.
Năm ngón tay Anh Thiều co lại, túi trữ vật của Quách Dương nổ tung, một không gian hình tròn hiện ra trong lòng bàn tay, có nhiều vật phẩm trong đó.
Một tay Anh Thiều loay hoay chọn ra mấy hộp ngọc, lần lượt mở ra. Vẻ mặt Anh Thiều từ căng thẳng dần biến thành âm trầm và vật phẩm.
Bùm!
Cuối cùng Anh Thiều chọn giữ lại vài thứ rồi không gian hình tròn nổ tung, sau vụ nổ đồ vật rơi đầy đất. Có huyền khí, ngọc giản, đan dược vân vân.
Nhưng mấy món quý giá nhất đã bị Anh Thiều cất đi, bực bội nói:
– Các vị cũng thấy rồi, không có thần đan gì, chỉ có một ít đan dược và vật phẩm cửu giai tạm được, lão phu lấy đi không tính quá mức đúng không?
Nguyên Cơ khẽ hừ, hơi khó chịu:
– Ha ha ha, nếu đã không có thần đan thì chúng ta không còn gì để nói. Nhưng đại nhân thu mấy thứ đáng giá đành thôi, còn ném rác đầy đất, muốn chúng ta nhặt sao?
Anh Thiều cười khẩy nói:
– Nếu Nguyên Cơ đại nhân gai mắt thì ta quét sạch là được.
Lý Vân Tiêu hét lên:
– Khoan đã!
Vật đầy đất có lẽ là rác với mấy lão quái vật chưởng thiên cảnh này nhưng trong mắt Lý Vân Tiêu thì toàn là bảo bối.
Bình luận