Nam nhân vội cất kiếm, tiến lên thì thầm bên tai Chấp Pháp giả. Hai người liếc nhau, trao đổi ánh mắt, tuy làm rất kín kẽ nhưng Lý Vân Tiêu vẫn trông thấy.
Lý Vân Tiêu thầm nghĩ hèn gì nam nhân này dám huênh hoang không kiêng nể gì, ra là đệ tử của đại môn đại phái. Đi tới Thánh vực ít nhiều gì phải thu lại tính tình, ra nam nhân này quen Chấp Pháp giả.
Chấp Pháp giả ngoắc ngón tay hướng Lý Vân Tiêu:
– Ngươi, qua đây.
Bộ dáng kênh kiệu sai khiến, cao cao tại thượng.
Lý Vân Tiêu chỉ mình, buồn cười:
– A? Ta sao?
Lý Vân Tiêu lại chỉ hướng Bàn Nghị:
– Chẳng phải là hắn nói linh tinh sao? Tại sao kiếm ta?
Chấp Pháp giả sắc mặt âm trầm quát mắng, mắt bắn ra tia sáng lạnh:
– Kêu ngươi qua đây thì qua, nói nhảm nhiều vậy?
– Được rồi, ta đi qua.
Lý Vân Tiêu bước qua, Bàn Nghị theo sau hắn.
Chấp Pháp giả lạnh lùng hỏi:
– Mới rồi ngươi nói gì? Ngươi muốn đi tham quan Tàng Thư Lâu của Thánh vực?
Ánh mắt Chấp Pháp giả sắc bén như dao nhìn Lý Vân Tiêu chằm chằm.
Lý Vân Tiêu bực mình, hắn không sợ đám người này nhưng không muốn gây lớn chuyện.
Lý Vân Tiêu ngượng ngùng nói:
– Cái này . . . ta nói nhảm thôi, đừng chê trách.
Bàn Nghị nhíu mày hỏi:
– Cái gì? Ngươi lừa ta?
Chân mày Bàn Nghị không có vẻ tức giận rõ ràng là khó chịu.
Lý Vân Tiêu:
– . . .
Lý Vân Tiêu nói quanh co, bắt đầu giải thích rồi lại khó nói rõ.
– Hừ! Hãy lấy lệnh thông hành của các ngươi ra!
Chấp Pháp giả nhìn bộ dạng Lý Vân Tiêu, Bàn Nghị kỳ lạ thì hung tợn tới gần.
Lý Vân Tiêu ném lệnh bài thông hành qua, thầm nghĩ: Thiên Hạo tông chủ, xin lỗi.
Chấp Pháp giả giật mình kêu lên:
– Thiên Ưng Thần Miếu? Các ngươi là Thiên Ưng Thần Miếu!?
Thiên Ưng Thần Miếu là một trong mười đại tông môn bắc vực, không dễ chọc. Sắc mặt Chấp Pháp giả phức tạp, lệnh bài trong tay tuyệt đối không phải hàng giả.
Các vũ giả áo lam kiếm to đều biến sắc mặt, biểu tình cực kỳ khó xem.
Lý Vân Tiêu xì cười, ngẩng cao đầu, vỗ ngực nạt:
– Đến đây, đánh đi. Vừa rồi ai nói bắt chúng ta lại? Ai nói muốn chúng ta? Đứng ra xem!
Lý Vân Tiêu ưỡn ngực, hếch mũi lên trời, trong mắt không người. Lý Vân Tiêu liếc kiếm giả áo lam, Chấp Pháp giả của Thánh vực, bộ dáng ‘có ngon thì đánh ta đi’.
Chấp Pháp giả, đám kiếm giả áo lam mặt mày xanh mét nhưng không dám đánh thật.
Chấp Pháp giả sắc mặt âm trầm nói:
– Ngươi mới nói đi Tàng Thư lâu của Thánh vực tham quan, ta có quyền lợi chất vấn ngươi muốn trộm sách, bắt ngươi điều tra cũng không có gì đáng trách!
– Bắt, mau bắt đi!
Lý Vân Tiêu ngẩng cao đầu tới sát gần, hừ mũi:
– Chiến hạm của Thiên Ưng Thần Miếu ta ngay bên ngoài Thánh thành, ngươi dám đụng ta xem? Tông chủ đại nhân sẽ mang ngươi xông tới đòi gaiỉ thích. Ta nghĩ Thánh vực to lớn sẽ không vì bảo vệ ngươi mà quyết liệt với Thiên Ưng Thần Miếu ta!
Bộ dáng kiêu căng không ai bì nổi của Lý Vân Tiêu làm tất cả người nhìn nghiến răng. Đám người xung quanh xem đều chuyển sang phản cảm, xì xầm bàn tán, mắng luôn Thiên Ưng Thần Miếu.
Lý Vân Tiêu tiến lên giật lại lệnh bài:
– Xem xong lệnh bài thông hành chưa? Coi xong rồi thì nhanh chóng đưa đây!
Lý Vân Tiêu hơ lệnh bài trước mắt Chấp Pháp giả:
– Loại lệnh bài cao cấp này không phải Chấp Pháp giả thân phận cấp thấp như ngươi có thể cầm, nếu làm bẩn thì ngươi bồi thường được không?
– Oa oa!
Chấp Pháp giả tức xì khói, không nhịn được nữa xông lên đấm vào mặt Lý Vân Tiêu.
Mọi người thầm la đánh hay, có mấy người vỗ tay cổ vũ.
Lý Vân Tiêu giả bộ tức giận hét to:
– Chết tiệt, thứ ti tiện nhà ngươi dám đụng vào đệ tử hạch tâm của Thiên Ưng Thần Miếu ta đây?
Lý Vân Tiêu nói xong tung cước.
Cước pháp của Lý Vân Tiêu nhẹ nhàng, không thắng bằng sức mà tính bằng góc độ kỹ xảo ập đến, điểm ngay trước ngực Chấp Pháp giả.
Một luồng kình khí chui vào kinh mạch, Chấp Pháp giả khựng người lại, cả người đông cứng, miệng há to ra, mặt tím lịm.
Chấp Pháp giả theo đà ngã ra sau, khi gã té xuống đất thì dường như kinh mạch đả thông, chợt phun búng máu.
– A!?
Đám kiếm giả áo lam giật mình xem, chính là hoảng sợ.
Tuy đại vị của Chấp Pháp giả không cao, chưa chắc dám đụng vào đệ tử hạch tâm của Thiên Ưng Thần Miếu nhưng đệ tử hạch tâm của Thiên Ưng Thần Miếu nên kiềm chế một chút trong Thánh vực, vậy mà không kiêng nề gì xuống tay đánh Chấp Pháp giả.
Lý Vân Tiêu kiêu căng không ai bì nổi, cuồng vọng khinh miệt liếc mọi người:
– Thiên Ưng Thần Miếu ta oai như thế đấy, sao? Ai không phục thì đánh!
Một lão nhân từ trên trời đáp xuống:
– Tốt, tốt thật, Thiên Ưng Thần Miếu đúng là hay thật!
Tám Chấp Pháp giả khác vây quanh Lý Vân Tiêu, Bàn Nghị, mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn.
Lão nhân chỉ là Vũ Đế bát tinh, phát hiện không thể nhìn ra tu vi của Lý Vân Tiêu, Bàn Nghị thì ngạc nhiên nhưng không nghĩ nhiều.
Lão nhân phất tay quát to:
– Bắt lại!
Tám Chấp Pháp giả xông lên, đám người vây xem tản ra, người xem náo nhiệt còn nhiều hơn xem vũ quyết.
Lý Vân Tiêu hét to:
– Lên, cho bọn họ thấy sự lợi hại của đệ tử hạch tâm Thiên Ưng Thần Miếu ta!
Lý Vân Tiêu lắc người lao lên.
Bàn Nghị không rõ tại sao phải đánh nhau nhưng vẫn phối hợp Lý Vân Tiêu, cũng đi theo. Bên tai Bàn Nghị nghe Lý Vân Tiêu truyền âm nhập mật: đừng giết người. Lý Vân Tiêu sửng sốt, nhẹ gật đầu.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Chớp mắt mấy phen liên kích, tám người bị đánh gãy sống mũi, ngã xuống đất không dậy nổi.
– Cái này . . .
Đám người xung quanh và lão nhân ngây ra, lợi hại quá vậy?
Hai người tỷ thí trên đài cũng phát hiện khác lạ, nhưng đang đánh túi bụi, sơ sẩy một cái sẽ bị đối phương bắt lấy cơ hội nên không dám phân tâm.
– Hừ! Chuyện lần này bỏ qua, nếu có lần sau thì bản thiếu gia không dễ nó ichuện như vậy!
Lý Vân Tiêu bỏ lại câu hăm dọa, trước bao cặp mắt hắn nghênh ngang rời đi.
– Hai người kia thật sự là Thiên Ưng Thần Miếu sao? Thực lực quá đáng sợ!
– Thì đó, vừa rồi có kiểm tra lệnh bài xem cuộc chiến của họ, đúng là Thiên Ưng Thần Miếu. Một trong mười địa thế lực bắc vực thì sao có thể khinh thường? Nhưng không ngờ dám đối nghịch với Thánh vực.
– Nghe nói Thánh vực liên tục gặp biến cố, xưa đâu bằng nay? Những siêu thế lực như Thần Tiêu cung cũng vào Thiên Vũ Minh, xem ra tin đồn là thật. Thánh vực đúng là không được, ngay cả Thiên Ưng Thần Miếu cũng có thể đạp lên bọn họ hoành hành.
– Chậc chậc, đại hội tỷ võ thiên hạ đệ nhất gì đó hơn phân nửa chỉ có cái tiếng, muốn cứu vãn chút danh dự nhưng không ngờ bị Thiên Ưng Thần Miếu tát mặt. Chậc chậc, Thiên Ưng Thần Miếu cố ý tới kiếm chuyện đúng không?
Bốn phía vang tiếng xì xầm, từng tiếng lấn át từng tiếng. Mặt lão nhân xanh mét, tức giận vụt xoay người liếc đám đông, tiếng nghị luận lắng xuống nhiều.
Nhưng vẫn có người to gan không sợ chết lẩm bẩm:
– Có giỏi thì trút giận vào cao thủ Thiên Ưng Thần Miếu đi, không đám đánh người gây sự chỉ dám khi dễ chúng ta nói chuyện . . .
Bùm!
Lão nhân tức giận một chân đạp xuống mặt đất thủng cái hố sâu.
Bình luận