Đám người nhìn bốn người Lý Vân Tiêu, ngơ ngác hỏi:
– Này, sao . . . Chỗ này bị gì vậy?
Lý Vân Tiêu nói:
– Những người thường đều có thể vào thì chắc không thành vấn đề, chúng ta chờ ở đây đi.
Lý Vân Tiêu nói xong mấy người bay lên cao vạn trượng, ngồi xếp bằng.
Mấy vũ giả bên dưới tức giận chửi mắng trên cao:
– Mợ nó, đang hỏi các ngươi đây! Không nói một lời đã chạy, muốn chết sao?
Mọi người ngơ ngác, vẻ mặt ngu ngơ.
– Ai có thể cho ta biết xảy ra chuyện gì không?
Mọi người tra xét trong phế tích, rất nhanh thấy nhiều xác vụn và vết máu, lòng thầm kinh sợ. Những vũ giả hóa thành độn quang chạy hướng Hóa Thần hải.
Mấy canh giờ sau trong không gian truyền đến chấn động kịch liệt, ầm vang xẻ ra cái lỗ hổng to, lực lượng tuyệt đối cường đại bộc phát ra.
– Đến rồi!
Bốn người Lý Vân Tiêu nhìn xuống, một chiếc chiến hạm cửu giai phá tan hư không đi ra, vũ giả đứng đầy bên trên. Mỗi người toát ra khí thế cường đại.
Không chỉ có cường giả đảo Huyền Ly, Thánh vực, không biết sao cường giả Thiên Vũ Minh cũng có mặt.
Biểu tình Trác Thanh Phàm, huynh muội Đoan Mộc nghiêm nghị. Bọn họ chưa từng gặp lực lượng cường đại thế này, mơ hò máu nóng sục sôi.
Mấy chục người đứng trên chiến hạm trông thấy Lý Vân Tiêu liền đồng thanh kêu lên:
– Kính chòa minh chủ!
Uy danh chấn thiên.
Thiên Vũ Minh gần như vận động hết tinh nhuệ, từ Linh Mục Địch dẫn đội. Thần Tiêu cung, Long gia, Đao Kiếm tông, Vạn Tinh cốc, bốn chưởng môn đều đến.
Trừ chưởng môn, tinh anh bốn đại phái ra còn có lực lượng bản thân thành Viêm Vũ, Bắc Quyến Nam, Mạch, Tân Thần, Mạc Cảnh Châu, Ác Linh, Thủy Tiên, Hóa Tu, Bố Tử, Chu quang. Tổng cộng hơn trăm người, thực lực yếu nhất tu vi cỡ Vũ Đế cao giai.
Linh Mục Địch và đám cao tầng thảo luận nhiều lần quyết định dốc sức ra xuất kích. Dù sao Hóa Thần hải không dễ chọc, đông người thì phần thắng lớn hơn. Thứ yếu là dù sao lần đầu tiên Thiên Vũ Minh hành động quy mô lớn, phải lấy một trận địa thắng để đặt lên địa vị liên minh ở Thiên Vũ giới, khiến người liếc nhìn.
Trong thành để lại lực lượng thương hội là chính, do Đinh Linh Nhi, Tô Liên Y, Tiền Sinh quản lý. Sau khi Lý Vân Tiêu đi, đám yêu tộc thuộc hạ Mạch cũng bị triệu tập về tham gia vào thành Viêm Vũ, thành dòng lực lượng không thể bỏ qua.
Đám người đảo Huyền Ly, Thánh vực nhíu mày. Nhất là đám Thánh vực, nghi ngờ nhìn người đứng trên cao, liên tưởng đến hình dáng trong ký ức.
Bốn người Lý Vân Tiêu đáp xuống chiến hạm, cười hỏi:
– Sao các người gặp nhau vậy?
Diệp Nam Thiên cười nói:
– Đúng là tình cờ, gặp trong đường hầm truyền tống, biết đối phương thế là đi chung.
Diệp Nam Thiên cười tủm tỉm nhìn Lý Vân Tiêu:
– Lực lượng Thiên Vũ Minh cường đại hơn ta dự đoán.
Lý Vân Tiêu cười nói:
– Mạnh mấy cũng kém xa đảo Huyền Ly.
Hiện tại đám người Khúc Hồng Nhan lần lượt đi lên chào hỏi. Hạo Phong nhẹ gật đầu, khóe môi cong lên, không nói lời nào.
Lý Vân Tiêu ở trước mắt bao người tuyên bố, Trác Thanh Phàm, Đoan Mộc thế gia tham gia khiến nhiều tiếng kinh thán, bàn tán dấy lên.
Diệp Nam Thiên cười nói:
– Lần này đi có ba nhiệm vụ lớn: phải một hơi tiêu diệt hết ma tu trong Hóa Thần hải, giết thủ phạm đầu sỏ Lỗ Thông Tử, phong ấn Cổ Ma Tỉnh. Chuyện tiêu diệt ma tu thì Vân Tiêu minh chủ và ta có ý kiến khác nhau nên từ đảo Huyền Ly, Thánh vực làm. Hai chuyện khác thì mọi người chung sức chung lòng.
Diệp Nam Thiên lại nói:
– Chấp Chính Ti của Thánh vực không có đây, tạm thời do Bí Đình Phong chủ trì đại cục. Bí Đình Phong từng là Chấp Chính Ti, dẫn dắt các người không có gì không ổn.
Diệp Nam Thiên liếc mắt qua đám người này, Tử Minh Tịch, Thân Đồ Tiêu Dật đều có mặt nhưng biểu tình kỳ dị, không hề bất mãn. Bọn họ hiểu rằng lúc này không thể theo ý mình được.
Mọi người bàn bạc xong chiến hạm biến thành luồng sáng theo gió vượt sóng đi hướng Hóa Thần hải.
Rất nhanh ở trên mặt biển thấy luồng sáng vàng mông lung kéo dài mấy chục dặm, kéo dài không ngừng như một kho báu lớn nằm trên biển.
Cường giả trên chiến hạm không chỉ một lần đến Hóa Thần hải nhưng cảm nhận lúc này hoàn toàn khách ẳn.
Mắt Diệp Nam Thiên hấp háy tia sáng, cảm thán rằng:
– Hải thị thận thành này rất giống mặt trời xuống núi rơi vào biển.
Lý Vân Tiêu đồng cảm, mỉm cười nói:
– Ý đại nhân nói Hóa Thần hải như hoàng hôn mặt trời, như trời chiều ngã về tây?
Diệp Nam Thiên bật cười:
– Còn Vân thiếu gia thì sao?
Lý Vân Tiêu chỉ cười.
Rất nhanh chiến hạm lao vào ánh sáng kéo dài đó, rất nhiều cái bóng bất dạ thành xuất hiện. Chiến hạm ầm ầm tiến lên trước mãi khi gặp lực cản mới ngừng lại.
– Là đại trân phòng ngự!
Bí Đình Phong hỏi ý:
– Là trực tiếp xông vào hay cưỡng chế ra lệnh bọn họ mở thành?
Phía trước chiến hạm tỏa sáng nhiều màu không ngừng tuôn ra từ hư không ngăn chiến hạm tiến tới. Những ánh sáng nhiều màu biến ảo khó dò, do vô số hạt cát nhỏ ghép thành, tổng như cái lưới bao lấy chiến hạm.
Diệp Nam Thiên nói:
– Kêu cửa trước đi, nếu không mở thì trực tiếp xông vào.
Bí Đình Phong lĩnh lệnh, lắc người biến mất trên chiến hạm, đến trên cao đằng trước.
Bí Đình Phong cao giọng quát:
– Người phụ trách trong thành nghe đây, đảo Huyền Ly, Thánh vực, Thiên Vũ Minh cùng nhau đến. Trong vòng nửa nén nhang nhanh chóng mở cửa thành ra, nếu không mở thì chúng ta sẽ trực tiếp vào!
Bí Đình Phong liên tục kêu ba lần, thanh âm như mưa phùn lất phất, nhe gió nhẹ thổi vào thành. Chờ một lúc không thấy hồi âm gì.
Bí Đình Phong nhíu mày xoay người bay về chiến hạm, đốt nửa nén nhang.
Rất nhanh nhang tàn, vẫn không được đáp lời. Bí Đình Phong lập tức ra lệnh chiến hạm tiến vào.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
trận pháp trên chiến hạm không ngừng lượn vòng, một tầng lôi quang màu xanh phủ lên thân hạm tiến tới trước.
trong ánh sáng sặc sỡ như lưới, vô số hạt nhỏ chạm vào lôi điện thì tan vỡ ra, tiếng rào rào dồn dập vang đầy trời.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Vang tiếng nổ rầm đục, chiến hạm cưỡng éptiến lên đâm vào giữa địa trận hộ thành, xuyên thủng cái lỗ to.
Ánh sáng bảy sắc biến nhạt dần, lực lượng hộ thành từ từ biến mất.
chiến hạm một đường tiến lên, không chút áp lực.
– Có chuyện gì?
Người Lý Vân Tiêu run rẩy hoảng sợ nhìn tòa thành bên dưới, con ngươi trái và phải biến thành hai màu huyết, ma, tràn đầy kinh sợ.
– Sao vậy?
Đám người Diệp Nam Thiên cũng phát hiện không bình thường nhưng không nhạy bén bằng Lý Vân Tiêu có thể điều tra tình hình trong thành trước nhất, có thể thấy tận mắt.
Lý Vân Tiêu đột nhiên lớn tiếng quát:
– Chiến hạm dừng lại, đừng đến gần thành trì nữa!
Người trên chiến hạm sửng sốt, lộ vẻ khó hiểu.
Bí Đình Phong là tổng chỉ huy chiến hạm, tuy káh tôn trọng Lý Vân Tiêu nhưng mọi chuyện nghe lệnh Diệp Nam Thiên. Ánh mắt Bí Đình Phong ý hỏi nhìn hướng Diệp Nam Thiên.
Diệp Nam Thiên nhẹ gật đầu ra hiệu làm theo lời Lý Vân Tiêu, Bí Đình Phong truyền lệnh khiến chiến hạm dừng lại.
Diệp Nam Thiên hỏi:
– Trong thành là cảnh tượng gì?
Sắc mặt Lý Vân Tiêu hơi khó xem lắc đầu nói:
– Ta cũng không nói rõ được. Người trong thành cực kỳ quái lạ, truyền tống trận bên trong cũng bị phá hủy.
Bình luận