Lý Vân Tiêu nói:
– Hơn mười vị trí này các ngươi có định vị chính xác không?
Vũ Đế nói:
– Bẩm đại nhân, có ghi chép rõ ràng nhưng không định vị được. Vì trường năng trong sơn mạch Thiên Đãng không ngừng lưu động, nếu định vị thời gian ngắn còn được, qua mấy tháng sẽ thay đổi.
Lý Vân Tiêu thở dài:
– Được rồi, vậy thôi đi.
Sáu người tiếp tục tiến lên, rất nhanh liền bị ma vụ bao phủ, phạm vi thần thức và mắt thường trông hắn thu hẹp dần.
ma vụ hơi giống với lúc bên ngoài Cổ Ma Tỉnh nhưng uy lực thì kém xa, Lý Vân Tiêu hầu như không chịu ảnh hưởng.
– Đợi đã!
Lý Vân Tiêu lên tiếng:
– sương mù này quấy nhiễu tinh tọa chỉ hướng, đi theo ta.
Lý Vân Tiêu bay đằng trước dẫn đường, năm Vũ Đế tuy rằng giật mình nhưng không dám cãi lời, cẩn thận theo sau hắn.
Lý Vân Tiêu dựa vào phát hiện nguồn ma khí, thần thức siêu mạnh dọc theo nguồn ma khí lưu động.
Khoảng một chén trà sau, đoàn người đến khu vực trống trải, sương khói càng dậm đặc hầu như phải vận chuyển nguyên lực chống cự nếu không sẽ cảm thấy cực kỳ khó chịu.
– Đây là . . . !
Lý Vân Tiêu kêu lên:
– Di tích!
Chính giữa đất trống có một tòa cung điện to lớn sừng sững nưoi đó, tuy rằng bị tầng tầng ma vụ cản trở tầm mắt nhưng thấy rõ ràng đường nét cung điện khác hẳn với đại điện bình thường, không hề ảnh hưởng sự hùng vĩ rộng lớn của nó.
Năm Vũ Đế kinh kêu:
– Di tích? Di tích gì? Quả nhiên chỗ này là cấm khu?
Nhưng với thị giác của bọn họ hoàn toàn không thấy rõ đằng trước. Năm người chạy chậm lên trước một lúc sau mới dần thấy rõ hình dạng.
Một người la lên:
– Ui, không thể nào! Đây là ma điện, trời!
Lý Vân Tiêu cũng phát hiện kiến túc này không giống trên Thiên Vũ giới, nhíu mày hỏi:
– Cung điện Ma tộc? Tại sao xây trong sơn mạch Thiên Đãng?
Một Vũ Đế nuốt nước miếng khó khăn nói:
– Chúng ta cũng không biết, nhưng có mười bảy chỗ cấm khu, đồn rằng có ma điện nhưng không ngờ thật sự có! Tuy nhiên . . . Nhâm Hề Mân đại nhân đâu?
Đất trống này trừ ma điện hùng vĩ ra không cảm nhận được hơi thở sinh linh nào nữa.
Lý Vân Tiêu khuếch tán thần thức xác nhận trong phạm vi mấy ngàn trượng không có bóng người, thần thức phủ lên ma điện liền đụng vào cấm chế, không xuyên thấu được.
Lý Vân Tiêu nói:
– Có lẽ Nhâm Hề Mân ở bên trong.
Mắt Lý Vân Tiêu hấp háy không dám khinh thường, ma điện nguy nga hùng vĩ, chỉ khí thế đã cho Lý Vân Tiêu cảm giác áp lực không phải vật tầm thường.
– Ở . . . Bên trong?
Năm người giật bắn, rất khó tin nhưng bất giác tin lời.
Lý Vân Tiêu hỏi:
– Các ngươi ở lại bên ngoài hay theo ta vào trong?
Năm người lại giật thót:
– A!?
Một người hỏi:
– Đại nhân cũng muốn đi vào?
Lý Vân Tiêu nói:
– Đương nhiên! Nếu không chẳng lẽ đến uôgrn công?
Người kia chua xót nói:
– Đại nhân kẻ tài cao gan cũng lớn, chúng ta thì không được, xin cho chúng ta bàn bạc một chút.
Năm người thảo luận sơ rồi lắc đầu lia, không dám đi vào.
Lý Vân Tiêu mỉm cười nói:
– Được rồi, vậy năm người hãy ở bên ngoài chờ ta, mọi chuyện nhớ cẩn thận.
Năm người đồng thanh kêu lên:
– Đại nhân đừng lo.
Lý Vân Tiêu cất bước đi vào đại điện, uy áp như núi dần biến mạnh hưo ntheo bước chân hắn tới gần. Lý Vân Tiêu cảm giác ngực khó chịu.
Lý Vân Tiêu hết hồn, xây dựng cung điện quái dị thế này thật là chưa từng biết.
Lý Vân Tiêu đến gần cung điện, chợt lốc xoáy từ đâu nổi lên đánh vào cửa điện phát ra thanh âm cổ xưa trầm đục, như thời không bị mở ra, đất rung rinh.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Cánh cửa to lớn mở ra trước mặt Lý Vân Tiêu, bên trong lsà một mảnh tối đen, đưa tay không thấy được năm ngón. Ma khí kinh người ập vào mặt như thực chất, đánh vào người Lý Vân Tiêu, cảm giác áp lực to lớn.
– Trong ma điện này rốt cuộc là cái gì?
Lòng Lý Vân Tiêu hoàng sợ, nhưng lá gan của hắn rất to, bước chân vào trong.
Chân sau vừa chạm đất thì hai cánh cửa nặng nề đóng kín, Lý Vân Tiêu cảm giác không chỉ cửa đóng mà không gian cũng bị phong tỏa theo.
Trong điện chợt cháy lên quỷ hỏa, phừng phực vang thắp sáng đại điện.
Bên trên đại điện có thông thiên vương tọa, khí thế rộng rãi. Một nam nhân cười tủm tỉm ngồi trên ngai, cười lạnh băng nhìn Lý Vân Tiêu.
Một lão nhân đứng cạnh nam nhân, biểu tình cung kính yên lặng đứng, tùy thời thị phụng.
Lý Vân Tiêu nhìn hai người, thần kinh thả lỏng.
Không biết mới là đáng sợ nhất, hai người trước mắt thì Lý Vân Tiêu đều biết, là Đế Già và Nhâm Hề Mân.
Lý Vân Tiêu bình tĩnh lại, chắp tay mỉm cười nói:
– Không ngờ gặp gỡ tại đây, đã lâu không gặp hai vị.
Đế Già mỉm cười nói:
– Mới rồi thấy ngươi đến bên ngoài ma điện là ta biết chắc chắn ngươi sẽ đi vào.
Lý Vân Tiêu cười nói:
– Ngươi rất hiểu biết ta.
Đế Già nói:
– Tàm tạm, ngươi cũng là loại người bị tò mò hại chết.
Lý Vân Tiêu nói:
– Đúng là ta rất tò mò, về ma điện này, và mục đích của hai vị.
Đế Già cười khẽ:
– Nói cho ngươi biết cũng không sao, dù gì ngươi sẽ chết.
– A? Vậy sao?
Lý Vân Tiêu chớp chớp mắt:
– Chúng ta không phải người quen sao?
Đế Già nhẹ gật đầu nói:
– Là người quen, nhưng ta giết người không phân biệt quen lạ.
Lý Vân Tiêu cười khổ nói:
– Tại sao muốn giết ta? Vì lực lượng?
Đế Già nói:
– Ma nguyên và một phần ký ức trong cơ thể ngươi, ngươi vốn là chủ Giới Thần Bi, những thứ này đều là lý do ngươi phải chết. Nhưng ta và ngươi có duyên, không uổng phí công hai ta quen nhau. Giờ ngươi có nghi vấn gì ta đều sẽ trả lời.
Đế Già mắt lóe tia sáng rất thưởng thức Lý Vân Tiêu, không nỡ để hắn chết ngay.
Lý Vân Tiêu cười hỏi:
– Ngươi đã ăn chắc ta sao?
Đế Già gật đầu nói:
– Đúng vậy! Ma điện này là tẩm củng của ta ở Thiên Vũ giới ngày xưa, tên gọi điện Thánh Ma, cũng là một huyền khí cực kỳ cường đại. Với lực lượng hiện tại của ta có thể phát huy toàn bộ uy lực của nó, nên ngươi không có chút cơ hội sống.
Lý Vân Tiêu thầm giật mình. Tẩm cung ngày xưa của Ma Chủ, hèn gì khí thế hùng vĩ đè người như thế.
Đế Già nói:
– Nếu không có gì muốn hỏi thì lên đường đi.
Đế Già đứng dậy định tự mình ra tay.
Lý Vân Tiêu vội vàng vươn tay ra, la lên:
– Khoan, ta có rất nhiều câu hỏi, từng cái lên. Đầu tiên là tại sao các ngươi đến đây, có mục đích gì?
Đế Già hờ hững nhìn Lý Vân Tiêu:
– Đương nhiên là vì ma cung này. Hiện tại ta khống chế ma cung, không chỉ phục hồi thực lực siêu nhanh còn có một huyền khí cực mạnh. Ta cũng hy vọng tìm đến khe hở đủ mạnh để ta trở về Ma giới. Ta còn để lại chút ít ở Ma giới, có thể phục hồi bản thân thêm một ưbước.
– Thì ra là vậy.
Lý Vân Tiêu hỏi:
– Tuần Thiên Sử đảo Phù Không đi theo các ngươi xuống đây có một người tên Hoa Thiên Thụ, là đệ tử của ta, hiện tại hắn ở đâu?
Đế Già nhíu mày nhìn Nhâm Hề Mân đứng bên cạnh.
Nhâm Hề Mân vội vàng khom người nói:
– Chủ nhân, đúng là có ngườinhư vậy, hắn tu luyện ma công tinh thuần nhất, đang ở tầng bảy trên điện.
Bình luận