– Tên người lùn kia nói đúng, sĩ chết vì tri kỷ, nữ trang điểm vì người mình thích, cùng lắm thì chết!
Tù đứng sau lưng mấy người, toàn thân đẫm máu.
Lồng ngực bên trái bị long quyền đấm nát, bên phải bị Lãnh Kiếm Băng Sương đâm thủng, đã là người máu.
Tù khẽ thở dài:
– Các ngươi đi đi, đừng ở đây bán mạng cho ta. Mang huynh đệ Quỷ Mã đi cùng.
Vẻ mặt Tù cô đơn.
Trên bầu trời còn lại Lý Vân Tiêu vũ sĩ chân linh đều rút về, người đầy máu quỳ trước mặt Tù, mặt đầy nước mắt.
Phong Yếu Ly không truy kích, gã rút về trường kiếm đưa mắt nhìn hướng Lý Vân Tiêu rồi chuyển sang người Đoan Mộc Hữu Ngọc, bắn ra tia sáng lạnh.
Đoan Mộc Hữu Ngọc biến sắc mặt nhưng không e sợ.
– Chúng ta không đi!
Giao Nữ kiên định nói:
– Thề tồn vong cùng Tù đại nhân.
– Thề tồn vong cùng Tù đại nhân!
Thanh âm nặng nề bi tráng liên tiếp vang lên, dưới đất không khí thê lơng.
Dận Vũ lạnh lùng cười:
– Chậc chậc, cảm động quá. Hỡi nhi tử của ta, phụ vơng sẽ không để ngươi chết dễ vậy, long hồn của ngươi tràn đầy, chờ vi pụ rút nó ra bồi bổ một phen, không uổng chúng ta làm phụ tử một phen. Còn có thân thể tạo hóa cảnh địa viên mãn của ngươi, vi phụ sẽ không khách sáo vui lòng nhận!
Mấy lời này làm mọi người nghe rợn tóc gáy.
Cái gọi là dữ không ăn thịt con, giữa phụ tử này rốt cuộc có thù hận lớn cỡ nào?
Dường như Tù đã thói quen, mặt không đổi sắc, đến đường cùng thì mọi cảm xúc quay về bình tĩnh.
Tù khịt mũi:
– Trong vô số năm tháng ở Thiên Vũ giới chân long cũng sinh ra vô số lần, nhưng sao ra kẻ bại hoại như ngươi?
– Như thế nào, ngươi không phục phụ vương?
– A, được làm vua thua làm giặc, không phục cũng phải phục.
Tù tự giễu nói:
– Phục nhưng không cam lòng. Dù hôm nay ta chưa thể giết ngươi nhưng những người khác chắc chắn sẽ giết ngươi!
Dận Vũ lạnh lùng nói:
– Các ngươi đều là nhi tử của ta, làm sao bay ra khỏi lòng bàn tay của ta được? Mấy đứa kia ở đâu? Phải kiếm chút thời gian tụ họp mới được.
Tù cười nói:
– Ha ha, ngươi sợ.
Dận Vũ cười trào phúng:
– Ha ha, mấy tên nhãi con làm gì khiến ta sợ?
Sắc mặt Dận Vũ âm trầm.
Giao Nữ giơ tay lên, ánh sáng bạc biến thành roi dài quấn thành tiểu trận mười trượng trước mặt nàng chặn Dận Vũ lại.
Giao Nữ cắn răng nói:
– Hiện tại người này chỉ là hư cực cảnh, ai sống ai chết chưa chắc!
Lãnh Đồng tiến lên dựa vào bên cạnh Giao Nữ, mấy vũ sĩ chân linh cũng sẵn sàng vào trận.
Dận Vũ lạnh lùng cười:
– Nếu mấy người có mười phần công lực thì có thể ngăn ta vài giây, bây giờ thì chỉ là bọ ngựa đấu xe, không biết tự lượng sức mình!
Chữ ‘mình’ thốt khỏi môi thì Dận Vũ hành động.
Roi bạc biến thành tiểu trận bắn ra ánh sáng chói lòa bị trọng kích, roi nổ cái đùng.
Con mắt dựng đứng của Lãnh Đồng co rút bắt giữ động tác Dận Vũ, hai tay gã bắt ấn hét to:
– Lôi tháp!
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Trên bầu trời rực ánh sáng bạc thật nhiều lôi xà hiển hiện, ngưng tụ thành tháp đè xuống trên đầu Dận Vũ.
Không gian run rẩy, chân thân Dận Vũ hiện ra bị lôi tháp chụp vào trong.
Thật nhiều lôi quang đổ xuống không ngừng công kích cơ thể Dận Vũ.
Nhưng bốn phía Dận Vũ mở ra long vực, những lôi xà xông vào long vực liền bị ức chế đánh tan, không thể đụng vào người gã.
Mắt Mạch lóe sát khí:
– Không ngờ còn có dư nghiệt Đồng tộc sống.
Dận Vũ lắc người như cự long bay lên trời đánh bát phương.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Lôi tháp nổ nát.
Con mắt dựng đứng của Lãnh Đồng khép lại, có máu chảy ra.
Giao Nữ quát to:
– Liều!
Hai người bay lên công kích từ hai bên.
Mấy vũ sĩ chân linh cắn răng xông lên, bảy, tám người cùng đánh về phía Dận Vũ.
Vân Sinh lão tổ đáp xuống cạnh Tù, sốt ruột giục:
– Đại nhân mau theo ta đi, trước tiên giữ mạng sống chờ mai sau trở về báo thù!
Không đợi Tù trả lời Vân Sinh lão tổ đã nói tiếp:
– Đắc tội!
Vân Sinh lão tổ kéo Tù.
Khi tay Vân Sinh lão tổ đụng vào Tù chợt năm ngón tay thay đổi bắn ra tia sáng lạnh dán vào lưng Tù. Cùng lúc đó, tay kia của Vân Sinh lão tổ thành vuốt ưng chộp cổ họng Tù.
– Tổ phụ!
Cốt Hồng giật nảy mình, biến cố đột ngột khiến gã hiểu ngay ý tưởng của lão tổ nhà mình.
Đây là làm phản. Cốt Hồng sợ hãi vội chạy tới núp sau lưng Vân Sinh lão tổ.
Mọi người bị biến cố hấp dẫn ánh mắt, Dận Vũ đang chém giết cũng ngây người. Hai phe tách ra.
Giao Nữ tức giận quát:
– Vân Sinh, ngươi đang làm gì!?
Giao Nữ cùng nhóm Lãnh Đồng bao vây Vân Sinh lão tổ lại.
Tù sắc mặt bình tĩnh chẳng hề biến sắc, thờ ơ việc mình bị bắt cóc.
Vân Sinh lão tổ lạnh lùng nói:
– Mạng của ta thuộc về ta. Ta sống vì mình, chết vì mình. Đúng là ta kính trọng Tù đại nhân nhưng chưa muốn chết vì hắn!
Vân Sinh lão tổ kích động nói, năm ngón tay càng bấu chặt vào cổ họng Tù.
Giao Nữ lạnh lùng nói:
– Ngươi đừng làm bậy!
Vân Sinh lão tổ hừ mũi:
– Ta không hề làm bậy, là các ngươi làm bậy mới đúng!
Vân Sinh lão tổ nhìn Dận Vũ ở phía xa, giọng nói:
– Chân Long đại nhân, ta kính hiến Tù cho đại nhân, có thể tha mạng cho ta không?
Dận Vũ cười to bảo:
– Ha ha ha! Thì ra là kẻ sợ chết!
Dận Vũ gật đầu nói:
Có thể, đương nhiên có thể! Thế gian này chỉ có mạng sống của mình là đáng quý nhất. Tuy ngươi tham sống sợ chết, bán chủ cầu vinh, khiến người khinh thường nhưng không hề sai. Bổn tọa có thể tha cho mạng chó nhà ngươi.
Vân Sinh lão tổ bị Dận Vũ mắng mặt đỏ rần, nhưng Dận Vũ nói đúng, mạng của mình mới quý giá nhất, mất rồi thì không còn gì nữa.
Vân Sinh lão tổ nói ngay:
– Đa tạ Chân Long đại nhân đã hiểu!
Dận Vũ nói:
– Ngươi đừng hiểu lầm, ta không hiểu gì ngươi, chỉ ngại giết rác rưởi làm bẩn tay.
Vân Sinh lão tổ xấu hổ mặt tím lịm, nhưng gã bất chấp nhiều, mắt bắn ra tàn khốc quát với người xung quanh:
– Trán hra hết, không thì ta phế hắn ngay bây giờ!
Đám người Giao Nữ tức giận người run rẩy, bọn họ liều mạng giết địch ai ngờ ra phản đồ.
Đám người Lý Vân Tiêu từ đầu tới đuôi khoanh tay đứng nhìn, xem mùi ngon.
Nhưng Lý Vân Tiêu thầm nghi ngờ, Dận Vũ giết Tù rồi sẽ làm gì?
Nghe lời Ba Mộc nói thì dường như Dận Vũ cũng muốn cướp pháp thân của Tù. Tuy nhiên Dận Vũ và Phong Yếu Ly làm sao thắng được nhóm Lý Vân Tiêu?
Giờ đành binh đến tướng ngăn, nước tới đất chặn, chờ xem thế cục biến đổi rồi ứng biến.
Từ đầu tới cuối Tù không mở miệng, bình tĩnh đứng im mặc cho máu nhuộm đỏ áo.
Cơ thể hư quang cảnh cường đại tới mức này, dù ngực trái và phải bị đâm thủng chấn vỡ thì vẫn sừng sững không ngã, máu ngừng chảy có dấu hiệu khép lại.
Một tay Vân Sinh lão tổ bắt ấn dán vào yếu huyệt của Tù, đẩy Tù tiến lên trước.
Tù chợt cười nói:
– Ngươi có biết bây giờ ta đang nghĩ gì không?
Bình luận