Bùm bùm!
Mạch giơ thương tiến lên nghênh đón. Mấy kích qua đi chấn ra vô số vòng sáng.
Mạch không dám dùng thân thương trực tiếp cứng đối cứng, một tầng sáng đỏ máu bao phủ toàn bộ thương để bảo vệ chiến thương. Dù vậy thương vẫn bị chém nứt vài cái.
Mạch bực bội nhíu mày:
– Đây là kiếm gì?
Phong Yếu Ly không ngừng tăng nhanh kiếm thế:
– Kiếm lấy mạng của ngươi!
Mỗi chiêu chém xuống là dốc hết sức ra, vì Phong Yếu Ly phát hiện Mạch không phải kẻ đầu đường xó chợ, trong lòng thầm sốt ruột.
Bùm!
Vài giây qua đi hai người đã đấu mấy trăm chiêu, trong phạm vi trăm trượng toàn là kiếm khí thương ảnh. Chiến thương của Mạch rốt cuộc chống đỡ hết nổi gãy ngang.
– Ha ha ha!
Phong Yếu Ly mừng như điên, kiếm khí càng mãnh liệt như núi cao đập xuống.
Mạch cau có liên tục thụt lùi.
Đột nhiên hai luồng sáng bay nhanh đến bắn hướng Mạch.
– Cho ngươihai binh khí!
Người nói chuyện là Lý Vân Tiêu, hắn đang giằng co với bộ tộc Tứ Hải, mắt thấy Mạch vì mất vũ khí mà bị đẩy vào thế yếu nên vung tay ném hai món binh khí.
Mạch vừa né tránh vừa giơ hai tay chộp, sửng sốt.
Hai món binh khí một cái là khoát kiếm, đại khai đại hợp, có long văn hiển hiện. Cái khác là vòng sắt, tạo cảm giác khí lạnh khiếp người, có trận quang lấp lóe.
Mạch biết đây là binh khí Bạc Vũ Kình, lòng mừng rỡ.
Cổ Trần đại kiếm giơ lên, yêu lực rót vào trong.có ngọc long hiện ra bay vào lực lượng thế giới của Tuyết chi quốc.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Hai binh khí va chạm nhau bắn ra kiếm quang cường đại, từng vòng khuếch tán.
Mạch cảm thấy kiếm khí đè người, buộc gã liên tục thụt lùi. Nhưng so với trước kia chỉ có thể né tránh thì tốt hơn nhiều.
Lúc trước Mạch thói quen hai tay cầm binh khí, Cốt Lân Song Nhẫn đổi thành Cổ Trần và Minh Luân tuy hơi quái dị, khó chịu nhưng tốt hơn chiến thương.
Xoẹt!
Minh Luân xoay chém qua, hư không trong đại điện bị cắ rời ra.
Tuy cơ thể Phong Yếu Ly to lớn nhưng rất nhanh nhẹn, phát hiện sắc bén nguy hiểm thì lắc mình né tránh.
Ngay sau đó Phong Yếu Ly hiện hình cách hơn mười trượng, sắc mặt âm trầm, ngực bốc cháy lửa giận. Đôi sừng trên trán Phong Yếu Ly bắn ra lôi điện kim ngân cuồng kích.
Mặt Mạch vặn vẹo:
– Ha ha, không còn ưu thế binh khí thì bổn tọa sợ gì ngươi?
Tuy Phong Yếu Ly có Họa Đấu chân thân nhưng thần thông tộc Thương chi của bọn họ không thua kém Họa Đấu.
Trong thời gian này Mạch nghiên cứu Phạn Yêu thánh công là thánh công do tộc Phạn Yêu mạnh nhất yêu tộc ngàn vạn năm nay sáng chế ra.
Tuy rằng bởi vì chủng tộc khác nhau nên nhiều chỗ Mạch khó quán thông, tuy nhiên lĩnh ngộ thần thông, thần đạo thì tiến triển cực nhanh.
Phong Yếu Ly quát to:
– Trò vặt!
Một tay Phong Yếu Ly bắt ấn, ánh sáng vàng lấp lóe trên đầu ngón tay. Lãnh Kiếm Băng Sương vung lên, trừ khuynh thế Tuyết quốc ra còn một tầng ý mông lung mờ mịt không thể nghe thấy.
Mạch hết hồn vội vàng giơ kiếm đón đánh. Bùm một tiếng cánh tay Mạch tê dại, bị chấn lùi lại.
Phong Yếu Ly thì khí thế hùng hổ sải bước tiến lên.
Khí thế của hai người một mạnh một yếu dần có dấu hiệu thắng thua.
Đoan Mộc Hữu Ngọc kinh kêu:
– Thái Sơ chân quyết!
Vẻ mặt Đoan Mộc Hữu Ngọc rầu lo, dù Mạch cố chống chưa thua nhưng có xu hướng yếu thế hơn.
Về thực lực thì lúc trước Mạch chém giết với thuộc hạ Tù đã tiêu hao nhiều, Phong Yếu Ly thì tràn đầy sức lực.
Về binh khí, phẩm chất Cổ Trần và Minh Luân không bằng Lãnh Kiếm Băng Sương, Mạch chỉ mới cầm chúng. Phong Yếu Ly thì tự luyện hóa ra thánh khí, tùy tâm sử dụng.
Về thần thông, tuy Phạn Yêu thánh công mạnh nhưng Mạch tu tập thời gian ngắn ngủi, hơn nữa nhiều chỗ không thể dung hội quán thông. Phong Yếu Ly tu luyện Thái Sơ chân quyết hơn mười vạn n ăm, dù chưa đến đỉnh nhưng đã lô hỏa thuần thanh.
Tổng thể tu vi, thân thể, thần thông, binh khí của Phong Yếu Ly hầu như không sơ hở, cường giả có lẽ bình thường chưa chắc làm gì được gã.
Phong Yếu Ly cũng hiểu trong hư cực cảnh đã hiếm có địch thủ, lấy thêm Cửu Diệu Tinh trượng, hoàn toàn thấu triệt Thái Sơ chân quyết là có thể bước vào tạo hóa cảnh, trở thành cường giả hiếm hoi từ xưa đến nay.
Nghĩ đến Cửu Diệu Tinh trượng ngay trước mắt, đôi mắt Phong Yếu Ly lóe tia hưng phấn và kích động, Mạch ngáng đường gã thì hứng chịu sát khí ngút trời.
Lý Vân Tiêu cảm nhận lực lượng Thái Sơ chân quyết, lòng giật mình.
Tuy Lý Vân Tiêu mấy lần đánh nhau với Phong Yếu Ly nhưng mỗi lần đối phương điểm đến liền ngừng, chưa bao giờ có lòng giết chóc thắng thua mãnh liệt đến thế. Phong Yếu Ly thể hiện ra thực lực cũng là kinh thiên động địa.
– Lần này rắc rối rồi.
Lý Vân Tiêu lập tức phát hiện bố cục của mình sai lầm, hắn đánh giá thấp thực lực Phong Yếu Ly.
Giờ phút này mấy cường giả hư cực cảnh khác bay lên trời hội chiến với cự thú đáy biển, chủ thâm uyển.
Lý Vân Tiêu quát to:
– Phi Nghê, nhanh chóng giết Dận Vũ và Long Thủ!
Hiện Dận Vũ bị thương rất nặng, thực lực mười không còn sót một. Tuy Long Thủ có tu vi thần cảnh nhưng ở trước mặt Phi Nghê thì không đáng một đồng.
Phi Nghê giật mình:
– Vâng!
Phi Nghê nghe trong giọng nói Lý Vân Tiêu sốt ruột, nàng vội tấn công Dận Vũ, Long Thủ mãnh liệt hơn.
Lý Vân Tiêu đối mặt tộc Tứ Hải, lạnh lùng nói:
– Các vị, xin lỗi!
Kiếm Thương Trảm Hồng rút ra chém hướng bộ tộc Tứ Hải.
Huynh đệ Đoan Mộc, Thủy Tiên, Hóa Tu, còn có Ba Long, Tổ Á theo sau Lý Vân Tiêu giết hướng bộ tộc Tứ Hải.
Hải Thần điện lúc này che ngàn vạn dặm mẩu đất, nóc đâm vào chân trời.
Trên bầu trời cao mấy vạn trượng là cuộc chém giết kinh thiên động địa, thỉnh thoảng có sóng khí khủng bố tầng tầng dao động xuống dưới.
Lý Vân Tiêu một thanh kiếm cướp đi mấy chục mạng sống, mắt hắn đỏ ngầu.
Trong lòng Lý Vân Tiêu cực kỳ bình tĩnh, phân tâm quan sát mấy chiến trường, đặc biệt cường giả kịch chiến trên nóc.
Chủ thâm uyên hầu như chưa từng lộ mặt trong lịch sử, không có bất cứ tư liệu, ghi chép nào, nên Lý Vân Tiêu không biết thực lực của người thống trị Cửu Uyên. Nhưng suy đoán từ lực lượng những cự thú thâm uyên thì chắc chắn Cửu Uyên đã là tạo hóa cảnh.
Nên Lý Vân Tiêu không tiếc bài bố huynh đệ Liêu gai, hai vị địa yêu, Cố Thanh Thanh và Bàn Nghị, sáu vị cường giả hư cực cảnh cùng nhau bao vây Cửu Uyên.
Thực lực bên ta hơi yếu thì cùng Lý Vân Tiêu giết chcó bộ tộc Tứ Hải.
Vì phạm vi công kích thần thông của Lý Vân Tiêu rất lớn, dùng để đối phó đàn chủng tộc này vô cùng thích hợp. Kiếm khí và lôi quang tứ giăng, ai chắn liền gục.
Mấy vị vương tộc Tứ Hải đấu giây lát liền bị Lý Vân Tiêu giết.
Nhưng hải tộc thắng ở số đông, mỗi người đều không sợ chết, từng đợt sóng trùng kích toàn dùng thân thịt lấp.
– Dận Vũ, đồ chết tiệt!
Mạch giết mà thầm run, da đầu tê dại.
Dù sao là các mạng sống vô cớ kéo nhau đi chịu chết. Trừ phi trái tim bằng đá, xem vạn vật là con kiến nếu không ai cũng sẽ mềm tai.
Bình luận