Nhưng dù vậy cũng trướng căng thân thể hư quang cảnh tròn quay như quả bóng.
Ma Chủ Phổ ngây người, cười to bảo:
– Ha ha ha! Ngươi thật liều mạng, có khi nào nổ cái bùm không? Bổn tọa rất mong chờ.
Lý Vân Tiêu cũng hơi hối hận, dược tính của hai viên đan dược quá mạnh trùng kích nhau trong người hắn, nội tạng sôi sục sắp chín.
Đoan Mộc Hữu Ngọc giật mình nói:
– Một lần hai viên, ăn quá nhiều.
– Ta biết, khó chịu quá.
Người Lý Vân Tiêu tròn xoe, khi hắn nói chuyện miệng phun ra các linh khí như con rắn.
Người Lý Vân Tiêu biến to mấy lần rồi chững lại, giữ thể tích nhất định.
Ánh mắt Dận Vũ âm trầm, gã biết Lý Vân Tiêu đã kiểm soát được bước đầu.
Dận Vũ cười khẩy nói:
– Không ngờ không bị nổ tan xác, quang minh lưu ly thân Hiểu Phong Tàn quả nhiên có chút tài. Để bổn tọa trợ ngươi giúp một tay đi.
Dận Vũ lắc người từ thân thể thủy long thuấn di xuống xuất hiện trước mặt Lý Vân Tiêu, một kiếm đâm vào bụng hắn.
Lý Vân Tiêu đã mập tới nỗi không thấy bụng của mình, nhưng thần thức quét qua nhận ra nguy hiểm, một tay bắt ấn đẩy sau lưng. Hai luồng sáng vàng bay nhanh tới.
Là lục đinh lục giáp, một con ra đấm, một con biến chưởng chém vào chân ngã vô tướng.
Bùm!
Quyền chưởng hai khôi lỗi đánh vào kiếm, thoáng chốc bị đánh bay.
Kiếm khí Dận Vũ vung lên đuổi theo.
Mười sáu khôi lỗi lục đinh lục giáp khác cùng bay tới bao vây Dận Vũ, cùng công kích.
Bùm!
Một chiêu mạnh mẽ qua đi, Dận Vũ biến sắc mặt nhảy lên cao, cầm kiếm lắc người trên không trung trở lại trên người thủy long.
Dận Vũ quát to:
– Ra tay!
Một kích khủng bố vừa rồi Dận Vũ bởi vì thủy long hộ thân nên thoát một kiếp nhưng cũng bị thương không nhẹ, giờ phút này gã không dám đấu cứng với lục đinh lục giáp, cưỡi rồng bay đi.
Thủy long xoay quanh trên cao chợt phun long tức xuống dưới.
Hai tay Lý Vân Tiêu nhanh chóng bắt ấn. Lục đinh lục giáp lập tức hợp sức dựng tầng kết giới màn sáng.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Long tức đập vào kết giới khiến tứ phía rung rinh nhưng không phá vỡ được.
Thủy long giận dữ tợn to mắt miệng phun ra long ngữ, quẫy đuôi đập xuống.
Đuôi dài như roi quất vào ánh sáng kết giới, vang tiếng nổ điếc tai. Nguyên người lục đinh lục giáp bị đập lún xuống đất, nhưng kết giới vẫn không phá.
– Cái gì?!
Vẻ mặt Dận Vũ giật mình:
– Sao mạnh vậy được?
Người lục đinh lục giáp nổi lên nhiều phù văn, các Cự Linh từ phía sau đứng lên cầm quang nhẫn chém về phía thủy long.
Dận Vũ biến sắc mặt,gã nhớ đến lúc trước Lý Vân Tiêu đấu với Tù mấy thứ này ngưng tụ ra Thần Sát hư thân.
Cơ mặt Dận Vũ cứng ngắt quát to:
– Đánh nát từng cái!
Đôi mắt thủy long đỏ ngầu hóa thành luồng sáng xanh đáp xuống lao hướng lục đinh lục giáp.
Thân rồng huyễn hóa ra một tầng kết giới cơ hồ thực chất hóa, cứng rắn như đá.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Thân hình thủy long đập vào Thập Nhị Đô Thiên Thần Sát Trận. Lục đinh lục giáp không chống đỡ nổi bị đánh bay.
Lý Vân Tiêu giật nảy mình, thủy long chân thân tuyệt đối là tạo hóa cảnh.
Dận Vũ khí thế ngút trời nói:
– Lý Vân Tiêu, ân oán giữa ngươi và ta hôm nay đến đây chấm dứt!
Dận Vũ cưỡi thủy long lao nhanh xông vào Lý Vân Tiêu, long uy hùng hồn ập đến, nơi đi qua mặt đất bên dưới không ngừng nứt ra.
Ma Chủ Phổ bình tĩnh nhìn Dận Vũ và Lý Vân Tiêu tranh đấu.
Ma Chủ Phổ chợt ngước lên nhìn trời, cười khẩy nói:
– Lúp lúp ló ló, cho rằng không ai biết ngươi sao? Thật là tự cảm giác tốt quá.
Trong không trung vắng lặng này chưa từng yên tĩnh một giây, chiến đấu kịch liệt luôn tồn tại, thật nhiều ánh sáng văng ra.
Trên bầu trời lung lay đó dần hiện ra một đôi mắt, giống như ảnh thu nhỏ cả bầu trời, sâu thẳm không thấy đáy.
Đôi mắt bình tĩnh nhìn cuộc chiến Dận Vũ và Lý Vân Tiêu lại chuyển sang Ma Chủ Phổ.
Ma Chủ Phổ nhíu mày hỏi:
– Chủ thâm uyển, Cửu Uyên?
Đôi mắt kia không nói chuyện, giống ánh sao khảm trên bầu trời tỏa sáng rực rỡ, chẳng có một chút tình cảm.
Con ngươi liếc Ma Chủ Phổ một cái rồi nhìn hướng thủy long, ánh mắt bình tĩnh.
Lý Vân Tiêu không ngừng thụt lùi, thủy long điên cuồng trùng kích. Hư không lắc nhẹ, một bàn tay to duỗi ra.
Lòng bàn tay nổi lên một long phù màu xanh lấp lóe trong hư không.
Có ánh sáng năm màu vòng quanh bàn tay trực tiếp hóa thành ngũ hành chân cương long ấn!
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Hư không bị đánh nát, ngũ hành chân cương long ấn bay nhanh ra tỏa định lưng thủy long, đánh vào Dận Vũ.
– Cái gì? Đó là…!
Con ngươi Dận Vũ co rút dường như trông thấy cái gì khiến gã rất tức giận quát:
– Sao có thể như vậy? Nghịch tử, ngươi lại vẫn chưa chết!!
Thủy long cũng nâng lên đầu lên, mắt rồng to lớn mông lung hơi nước dường như khó hiểu.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Ngũ hành chân cương long ấn đập vào đầu thủy long, Dận Vũ bị trùng kích lớn bay ngược trên lưng rồng trượt tới cuối đuôi rồng mới dừng lại.
Lý Vân Tiêu giật nảy mình nhìn hướng bàn tay to.
Hư không lắc lư, một nam nhân bước ra, mặt trắng như tuyết, áo trắng tinh, đầu mọc sừng rồng, tóc mai thả xuống giữa hai gò má.
Nam nhân vừa xuất hiện nhìn hình dạng là long tộc, bàn tay đầy vảy rồng sắc bén. Nhưng vẻ mặt nam nhân ngơ ngác, đôi mắt có thần mà không ánh sáng, chỉ tròng máy xoay nhìn hướng Dận Vũ, mắt bắn ra sát khí.
Lý Vân Tiêu rất là giật mình, hắn dám chắc thân hình này là pháp thân của Tù nhưng người bên trong pháp thân là ai?
Dường như cảm ứng được ánh mắt Lý Vân Tiêu, Tù quay đầu liếc qua hắn, trong mắt lộ tia kinh ngạc suy tư.
– Chẳng lẽ là…
Lý Vân Tiêu cẩn thận dùng thần thức quét người Tù, phát hiện lực lượng linh hồn của gã rất yếu. Lý Vân Tiêu hiểu ra ngay.
Ma Chủ Phổ vốn hơi tức giận, vì đôi mắt trên bầu trời không nhìn gã nữa mà ngắm phương xa.
Ma Chủ Phổ cảm giác mình bị khinh thường, đang định xách đao qua chém chợt ngây người, tầm mắt bị pháp thân của Tù hấp dẫn.
Ma Chủ Phổ nghiền ngẫm cười nói:
– Chậc chậc, để hắn tìm đến pháp thân này, đây xem như thành công đi?
Dận Vũ càng nghi ngờ khó hiểu, lòng vô cùng rung động.
Dận Vũ giận dữ mắng:
– Nghịch tử! Ngươi thật sự bất tử sao?
Tuy mắt Tù hoảng hốt mông lung nhưng khí thế, sát ý thù hận thì chắc chắn là Tù.
Tù ngơ ngác nhìn Dận Vũ, sát khí không ngừng tụ tập trong mắt, chỉ tăng không giảm.
Con ngươi Dận Vũ hơi co rút:
– Ta hiểu rồi, ngươi đã hồn hóa ngàn vạn, hồn phách một phần vạn vô tình tìm về thân thể nên ký ức thiếu thốn nhiều. Dù vậy vẫn không quên thù hận với vi phụ sao?
Dận Vũ chỉ hướng Lý Vân Tiêu:
– Ngươi cũng đừng quên người này mới thật sự là kẻ giết ngươi!
– Nói linh tinh!
Lý Vân Tiêu nổi giận nói:
– Tù đại nhân, chúng ta chính là chiến hữu cùng nhau kề vai chiến đấu! Cái kẻ chỉ hưu bảo ngựa mới là người đại nhân luôn muốn giết. Đừng quên bản tâm của mình, cứ làmg theo lời trái tim muốn nói!
Bình luận