– Mộ Dung đại ca, nếu có kiếp sau chúng ta lại làm huynh đệ. Lúc này điều duy nhất ta có thể lmà là mang Khả Nguyệt về, đại ca hãy tha thứ cho ta!
Mặt Lý Vân Tiêu tái nhợt đâm kiếm ra ngoài.
Kiếm quang chói lọi, kiếm thế mạnh mẽ, không ai có mặt tại đây sánh bằng.
Vẻ mặt Mộ Dung Trúc kinh hoàngm uốn né tránh nhưng không thể nhúc nhích, bị kiếm thế của nhát kiếm kia hoàn toàn ức chế.
Xoẹt!
Trường kiếm xé gió đâm vào cơ thể, máu phun ra bắn vào không trung.
mấy tiếng hét vang lên:
– Khả Nguyệt!
Người Lý Vân Tiêu run rẩy, chợt mở mắt ra. Trước mặt Mộ Dung Trúc, trường kiếm của Lý Vân Tiêu đâm túng Ninh Khả Nguyệt, xuyên thủng tim.
– Khả Nguyệt!
Mộ Dung Trúc ngửa đầu bi thơng hét dài, nước mắt tràn mi, gã ôm chặt Ninh Khả Nguyệt.
Toàn thân Lý Vân Tiêu lạnh lẽo, tâm tình rơi xuống vực sâu.
Lý Vân Tiêu tức giận quát:
– Tại sao? Tại sao?
Ninh Khả Nguyệt ời khẽ, vươn tay vuốt khuôn mặt Mộ Dung Trúc, dịu dàng nói:
– Mộ Dung đại ca đừng khóc, Nguyệt nhi sẽ đau lòng.
Khương Sở Nhiên rống to:
– Cổ Phi Dương, đồ súc sinh!
Bốn phía có nhiều cường giả thành Hồng Nguyệt tức điên hét to từ bốn phương tám hướng công kích.
Bùm!
Mặt Lý Vân Tiêu xanh mét vỗ chưởng đánh bay đám người này ra ngoài, trong con ngươi đỏ máu chảy lệ, tay cầm kiếm run rẩy.
Lý Vân Tiêu rít gào:
– Nói cho ta biết tại sao!?
Ninh Khả Nguyệt dời mắt khỏi khuôn mặt Mộ Dung Trúc, cười nhìn Lý Vân Tiêu:
– Không làm Trang Chu và điệp thì sao biết cá có gì vui? Ngươi không phải là ta, làm sao biết bản tâm của ta?
– Tên súc sinh này! Uổng ta xem ngươi là huynh đệ, để ta nói cho ngươi biết tại sao!
Một luồng sáng vàng dâng lên, Mộ Dung Trúc cầm kiếm lao tới.
Lý Vân Tiêu giơ tay định vỗ xuống nhưng khi thấy con ngươi đỏ rực của đối phương ướt lệ và máu, căm giận và tuyệt vọng vô biên thì bàn tay chơi vơi giữa không trung.
Xẹot!
Hư không bị chém rách, Mộ Dung Trúc đâm thủng ngực Lý Vân Tiêu, bị trí giống Ninh Khả Nguyệt y như đúc.
Lý Vân Tiêu cảm thấy lòng đau nhói, lửa giận vô biên của Mộ Dung Trúc hóa thành kiếm khí chui vào cơ thể hắn, máu nhuộm đỏ áo.
Tuy đau nhưng có cảm giác nhẹ nhàng.
Lý Vân Tiêu ngước đầu lên, đôi mắt ướt nước không thể thấy khuôn mặt Mộ Dung Trúc, khẽ nói:
– Đa tạ.
Mộ Dung Trúc thả kiếm ra, xoay người đi, đôi mắt qua màng máu xa dần.
– Thà rằng tiêu diêu hóa hồ điệp, không cần phú quý mộ kiến càng.
Đi cùng Mộ Dung Trúc còn có Khương Sở Nhiên, thanh âm vang lên:
– Thiên cổ thị phi một giấc mộng bướm, một vầng trăng sáng chiếu thanh phong.
Hai bóng người dần biến mất trước mắt Lý Vân Tiêu, lòng hắn cô đơn và trống rỗng như bị người đào mất.
Chỉ còn lại Ninh Khả Nguyệt bi thương cười dần rõ ràng trong mắt Lý Vân Tiêu.
Ninh Khả Nguyệt khẽ ngâm:
– Nguyện một giấc mơ biến bươm bướm, yên ba vô kế nhiễu đời này.
Thanh âm chất chứa màu tím buồn.
Lý Vân Tiêu nghe vậy cảm thấy ngực nghẹn lại khó chịu, hắn phun ngụm máu.
Lý Vân Tiêu liên tục thụt lùi trong không trung, người lảo đảo đứng không vững.
– Vân thiếu gia!
– Vân minh chủ!
Các tiếng hét vang lên, mọi người giật mình, không hiểu chuyện gì xảy ra. Chỉ thấy Lý Vân Tiêu đâm kiếm chưa trúng Ninh Khả Nguyệt thì như bị thương phun ngụm máu, người lảo đảo.
Đám người Cố Thanh Thanh bay tới, huynh đệ Liêu gia chắn trước mặt Lý Vân Tiêu, cảnh giác trừng Ninh Khả Nguyệt.
Sắc mặt Mạch trầm trọng, quát hỏi:
– Ngươi đã làm tà thuật gì?
– Ha ha, tà thuật?
Ninh Khả Nguyệt mỉm cười nói:
– Các ngươi tự mình hỏi Lý Vân Tiêu đi, hắn chỉ túng chấp niệm của bản thân.
Mặt Lý Vân Tiêu trắng bệch cúi đầu nhìn ngực mình thủng một lỗ máu, máu chảy ồ ạt rồi tự động ngừng.
Lý Vân Tiêu ngước đầu lên, nhớ đến thứ đã thấy trong ảo ảnh thì mặt không còn chút máu.
Liêu Tinh Thần nói:
– Ta không cần biết ngươi thi triển tà thuật gì, hiện tại Lý Vân Tiêu là minh chủ Thiên Vũ Minh, chúng ta tuyệt đối không cho phép ngươi tổn thương hắn. Nếu biết đièu thì đi ngay bây giờ, không thì ngươi sẽ đối diện chúng ta tập thể vây công.
Liêu Tinh Thần biết Quy Khư không tầm thường nên dõng dạc nói ‘vây công’ miễn cho nhiều cường giả hư cực thần cảnh đánh một người sẽ bị miệng đời chê trách.
Bọn họ dù gì từng ở trên đỉnh, cần giữ chút mặt mũi.
– Ha ha ha!
Ninh Khả Nguyệt khinh miệt liếc Liêu Tinh Thần không thèm để vào mắt, cười nhìn Lý Vân Tiêu, ngân nga:
– Ngươi muốn nhìn nội tâm của Ninh Khả Nguyệt thì ta đã thành toàn ngươi, vừa lòng chưa?
Người Lý Vân Tiêu run rẩy vang lên câu thơ vừa rồi.
– Nguyện một giấc mơ biến bươm bướm, yên ba vô kế nhiễu đời này.
Tim Lý Vân Tiêu như bị dao cắt, tức ngực, khóe môi lại chảy máu.
Cố Thanh Thanh hừ mũi:
– Vân thiếu gia, đừng nghe nàng nói linh tinh cái gì! Bây giờ trạng thái của ngươi rất kém, rõ là trúng huyễn thuật của nàng ta. Ngươi hãy lui xuống nghỉ ngơi một lúc, chúng ta sẽ đánh người này tơi tả cho ngươi, trút giận cho ngươi!
Cố Thanh Thanh nháy mắt ra hiệu Thủy Tiên mang Lý Vân Tiêu đi.
Mặt Lý Vân Tiêu tái nhợt không nói không rằng, hắn như già đi mấy chục tuổi, không còn chút linh tính, sức sống, mặc cho Thủy Tiên nâng ra hậu phương.
Cố Thanh Thanh cười nhạt nhìn Ninh Khả Nguyệt, khịt mũi:
– Yêu nữ, giờ để xem ngươi chết như thế nào!
Tổng cộng năm vị cường giả hư cực thần cảnh bao vây Ninh Khả Nguyệt, Thiên Tư, mặt lạnh băng, đằng đàng sát khí nhìn bọn họ.
Ninh Khả Nguyệt cười khẽ, không thèm để năm người vào mắt, chẳng chút che giấu lộ ra xem thường.
Cố Thanh Thanh quát to:
– Hành động!
Khí thế trên người Cố Thanh Thanh bùng nổ đến cực điểm, vô số tia sáng đỏ vòng quanh đôi tay.
Huynh đệ Liêu gia bắt ấn ngưng tụ tinh tuyền khủng bố trước mặt, mênh mông như biển.
Thiên Tư chỉ có nắm đấm, nhưng phù ấn lấp lóe trên nắm tay như một tầng giáp ánh sáng nhạt ngưng tụ trên làn da, làm tư thế nắm đấm bình thường nhất.
Mạch cầm Minh Luân giơ trước mặt.
Sau trận chiến Hải chi sâm lâm thì Mạch trả Cổ Trần địa kiếm cho Lý Vân Tiêu, chỉ giữ lại Linh Luân, dường như rất thích nó.
Vì luân này cực kỳ sắc bén, gần như mỗi chiêu thấy máu, mà máu là thứ Mạch khao khát nhất.
Ninh Khả Nguyệt hờ hững liếc năm người, ánh mắt ngừng lại giây lát trên người Mạch.
Bàn về thực lực thì Mạch ở trong Hải chi sâm lâm hấp thu máu ngàn vạn cường giả hải tộc, tu vi mơ hồ cao nhất trong năm người.
Rất nhiều huyết lực lắng trong cơ thể Mạch vẫn đang không ngừng tiêu hóa hấp thu, nếu không phải vì đến Ảo Cảnh Tinh Nguyệt thì gã chỉ ước gì trở về thành Viêm Vũ bế tử quan. Lần sau Mạch xuất quan sẽ cách biệt như trời với đất.
Dù vậy Ninh Khả Nguyệt chỉ nhìn Mạch lâu hơn một chút rồi mỉm cười, một tay bắt ấn trước mặt.
Dị lực hiện ra trong hư không, đôi mắt trong veo biến đỏ thắm, ánh mắt yêu dị chứa ý cười nhìn mọi người.
– Đây là…
Đám người Cố Thanh Thanh giật mình, Ninh Khả Nguyệt biến mất, trước mắt bọn họ là một vầng trăng to đỏ máu treo trên bầu trời.
Cố Thanh Thanh kinh kêu:
– Nguy rồi, huyễn thuật!
Cố Thanh Thanh vội nhắm mắt lại nhưng giây sau nàng mở mắt ra.
Bình luận