Ba Long quát mắng, mặt xanh mét:
– Thủy Tiên, không được bướng bỉnh!
Ba Long cũng quan tâm tung tích của Lý Vân Tiêu, nữ nhân gã yêu nhất còn trong Giới Thần Bi của hắn, nếu hắn bị gì thì… Ba Long không dám tưởng tượng tiếp, biểu tình cực kỳ khó xem.
Liêu Tinh Thần nói:
– Việc đã đến nước này bây giờ chúng ta không có cách tốt, hay là trở về thành Viêm Vũ trước rồi bàn bạc kỹ hơn? Chuyện Dận Vũ và Quy Khư thì ta cũng sẽ báo cho đảo chủ đại nhân ngay. Với lực lượng của đảo chủ đại nhân có lẽ sẽ có cách, Lý Vân Tiêu dù gì là minh chủ Thiên Vũ Minh, đảo chủ đại nhân sẽ không khoanh tay ngồi ngó.
Mắt Khúc Hồng Nhan sáng rực lên tinh thần:
– Đúng rồi, có lẽ Diệp đảo chủ có cách!
Liêu Tinh Thần gật đầu nói:
– Thế thì chúng ta đi.
Ngải đứng trong đám người vẻ mặt khó xử, ngập ngừng muốn nói lại thôi.
Khúc Hồng Nhan nhận ra Ngải khác lạ, mở miệng mời:
– Hay Ngải tiên sinh đi cùng chúng ta? Hiện giờ Ảo Cảnh Tinh Nguyệt bị hủy, yêu tộc tán lạc trong hai vực đông, tây, trong một lúc khó mà triệu tập đầy đủ. Hơn nữa chỉnh đố nlại yêu tộc, tìm chốn yên thân cũng không phải một ngày là được.
Ngải nhìn Mạch chìm trong hôn mê, gật đầu nói:
– Vậy xin nhờ các vị. Huyễn thuật trên người hai vị này rất mạnh, ta định tìm linh sơn bảo địa tranh thủ giải trừ dị trạng giúp bọn họ.
Khúc Hồng Nhan mừng rỡ nói:
– Không còn gì tuyệt vời hơn nữa. Thành Viêm Vũ không chỉ là linh sơn bảo địa còn có quy tắc thập phương, chắc Ngải tiên sinh cũng nghe nói rồi. Với tư chất của tiên sinh, trong quy tắc thập phương càng tiến bộ thuật đạo hơn.
Ngải cười khổ nói:
– Chỉ mong được vậy.
Mọi người không đứng lâu hơn, tìm kiếm chiến trường một lần nữa, xác định đám người Lý Vân Tiêu mất tích thì đi thành Viêm Vũ.
Dọc đường đi hễ gặp người yêu tộc là Ngải mang theo hết.
Người thành Viêm Vũ nhăn nhó, có vẻ bực bội.
Dù gì Khúc Hồng Nhan chỉ mời một mình Ngải nhưng mới đi không xa thì gã đã mang mấy chục, cả trăm người theo.
có người bực bội lén truyền âm cho Khúc Hồng Nhan.
Khúc Hồng Nhan mỉm cười hồi âm:
– Tất cả theo ý của Ngải tiên sinh.
Địa vực thành Viêm Vũ hiện nay rộng lớn, chứa chấp yêu tộc không thành vấn đề, vấn đề ở chỗ mọi người có chấp nhận không.
Cuộc chiến Ngũ Hà sơn thảm khốc, nhiều người đến nay còn ấn tượng khắc sâu, có lòng thù hận yêu tộc rất mạnh.
Ý tưởng của Khúc Hồng Nhan cao xa nhiều, nếu có thể đặt mạch yêu tộc vào Thiên Vũ Minh sẽ là trợ lực khó thể đánh giá.
Chuyện này không phải nhiệm vụ bất khả thi. Hoang chết, Thương không biết tung tích, ba cường giả yêu tộc chỉ còn Mạch. Mạch thì xem Lý Vân Tiêu như Thiên Lôi sai đâu đánh đó.
Có ba vị đại yêu trong Giới Thần Bi của Lý Vân Tiêu, Lâm là hoàng của vạn yêu mười vạn năm trước, cường giả giới vương cảnh, mạch Phạn yêu mạnh nhất trong yêu tộc.
Nếu có Mạch, ba vị đại yêu ra mặt, cộng thêm ý nguyện của Ngải thì có nắm chắc lớn kéo yêu tộc qua.
Mỗi người ở cấp bậc khác nhau thì tầm mắt nhìn vấn đề cũng khác hẳn.
Nhiều vũ giả còn bị cực hạn trong thù hận với yêu tộc. Khúc Hồng Nhan là tụ cột Thiên Vũ Minh, nàng suy nghĩ cách tập hợp toàn bộ lực lượng cùng nhau đối kháng ma kiếp.
Đoàn người mang theo mấy trăm yêu tộc rất nhanh trở về thành Viêm Vũ.
Giờ phút này trong bãi cát hoang vắng, bốn phía toàn là cát bay đá chạy hiếm dấu chân người.
Đột nhiên không gian chấn động, bên trong truyền đến lôi điện gầm rú, một đoàn sáng đỏ xé rách hư không.
Két két két két két!
Lực lượng khủng bố trên ánh sáng đỏ khuếch tán, ầm vang nổ tung, ánh sáng bắn ra bốn phía.
Bên trong hiện ra bốn người từ trên cao rớt xuống.
– Chuyện gì đây? Đây là nơi nào?!
Lý Vân Tiêu choáng váng, hắn nhớ lại chuyện trước đó, hoảng sợ nhìn quanh.
Trừ Ninh Khả Nguyệt, Thiên Tư ra còn có Linh Mục Địch.
Lý Vân Tiêu kinh ngạc hỏi:
– Mục Địch đại nhân?
Lý Vân Tiêu chớp mắt lia, dụi mắt, một tay bắt ấn thi triển Đại Diễn thần quyết dùng thần thức quét người Linh Mục Địch, sợ có ảo giác.
Linh Mục Địch lên tiếng:
– Đừng nghi ngờ, là ta.
Lý Vân Tiêu quét thần thức xong mới tin, hỏi:
– Sao đại nhân đến đây?
Linh Mục Địch nói:
– Ngọc công tử truyền tin về thành Viêm Vũ nói ngươi bị Quy Khư bắt cóc, thế là ta triệu tập người chạy tới.
Lý Vân Tiêu áy náy nói:
– Xin lỗi làm phiền đại nhân.
Linh Mục Địch kỳ quặc nhìn Lý Vân Tiêu:
– Từ khi nào trở nên xa lạ vậy?
Linh Mục Địch nhìn quanh:
– Không biết nơi này là đâu, cứ cảm giác khiến người khó chịu, e rằng hơi rắc rối.
Lý Vân Tiêu luôn cảm thấy chuyện hắn và Quy Khư, Thiên Tư là ân oán cá nhân, không liên quan gì người ngoài, càng không dính dáng đến Thiên Vũ Minh. Cho nên Lý Vân Tiêu không muốn mọi người xen vào.
Lý Vân Tiêu quan sát bốn phía:
– Chỗ này là…
Trừ cát vàng cuồn cuộn và cơn gió ra còn có mặt trời chói chang chiếu xuống. Trong không gian không có hơi nước, khô nóng làm da người nứt nẻ.
Ninh Khả Nguyệt, Thiên Tư nhìn quanh, sắc mặt hai người khác nhau.
Biểu tình Thiên Tư trầm trọng nhìn mặt trời trên cao, ánh sáng nóng cháy có sắc vàng nhạt hơi giống lưỡi dao chiến qua trong tay gã.
Ninh Khả Nguyệt đột nhiên cất tiếng cười to:
– Ha ha, Thiên Niên Nhất Mâu! Ta rốt cuộc trở lại!
Sắc mặt Ninh Khả Nguyệt từ bình tĩnh dần cuồng nhiệt, dữ tợn hơn, cực kỳ kích động.
Mắt Thiên Tư lóe tia kinh hoàng nhưng rất nhanh gã che giấu nó:
– Chúc mừng đại nhân! Rốt cuộc tìm về thánh khí của mình, tìm lại Đồng tộc thất lạc!
Lý Vân Tiêu, Linh Mục Địch giật mình và cảnh giác lên. Nếu vào thánh khí của đối phương thì rắc rối to.
Ninh Khả Nguyệt cười to một lúc mới dừng lại, gật đầu nói:
– Tâm nguyện nhiều năm đã thực hiện, Thiên Tư, ngươi có công lao không nhỏ.
Thiên Tư nói ngay:
– Đây là điều thuộc hạ nên làm. Lúc trước đại nhân sáng tạo ra thuộc hạ chỉ vì hôm nay, đại nhân được như nguyện thì thuộc hạ cũng vô cùng vui vẻ!
Ninh Khả Nguyệt nói:
– Công lao của ngươi rất lớn, nhưng… Có một chuyện ta luôn thấy tò mò mà không tiện hỏi, dường như bây giờ có thể hỏi.
Lòng Thiên Tư run rẩy, hỏi ngay:
– Không biết đại nhân muốn hỏi chuyện gì?
Ninh Khả Nguyệt chỉ vào Lý Vân Tiêu:
– Theo ta được biết trong cuộc chiến Địa Lão Thiên Hoang thì ngươi muốn giết Nguyệt Đồng.
Thiên Tư biến sắc mặt phân bua:
– Sao đại nhân lại có ý nghĩ như vậy? Đại nhân hiểu lầm ta rồi! Hôm đó ta chỉ muốn thu về Nguyệt Đồng, tìm người khác thích hợp hơn.
– À, thì ra là vậy.
Ninh Khả Nguyệt gật gù:
– Ta chỉ tò mò vậy thôi, ngươi không cần sắc mặt tái nhợt, đầu đầy mồ hôi như thế.
– Vâng vâng.
Ninh Khả Nguyệt nói vậy mặt Thiên Tư đổ càng nhiều mồ hôi hơn:
– Thuộc hạ trung thành với đại nhân nhật nguyệt chứng giám, tuyệt đối không hai lòng!
Bình luận