– Tuy việc này có quan hệ với chúng ta, nhưng với lực lượng của chúng ta muốn ngăn cản quá khó khăn, trừ phi bộc lộ tất cả át chủ bài ra ngoài. Nhưng làm thế quá phiền toái. Cho nên chúng ta chỉ có thể không quan tâm mà ngồi xem biến hóa.
Sắc mặt Hữu Cầm Phi biến hóa, gật đầu nói:
– Đúng thế, chúng ta hiện tại sứt đầu mẻ trán, nếu như chuyện của chúng ta bị Thiên Võ Minh phát hiện, vậy phiền toái. kết quả tốt nhất là bọn họ đối mặt Dận Vũ, một lần hành động giải quyết chuyện vạn linh, sau đó trở về.
Nam Khâu Vũ cười khổ nói:
– Suy nghĩ này quá lý tưởng hóa, chỉ có thể nói hy vọng đi.
Một giọng nói đầy phiền muộn vang lên:
– Nhai chủ đại nhân, ta biết ngươi lâu như thế, còn chưa bao giờ biết rõ Thiên Tiệm Nhai các ngươi che dấu bí mật gì, nên chia xẻ thỏa mãn lòng hiếu kỳ của ta đi.
Hư không chấn động rồi mở ra, thân ảnh Trác Thanh Phàm xuất hiện, nhưng tứ chi bị xiềng xích màu vàng trói buộc, không cách nào nhúc nhích.
Xiềng xích không phải thật thể, chúng biến ảo hư thật, chính là pháp tắc chi liên hư quang. Khi Trác Thanh Phàm hoạt động, chúng tỏa ra hào quang vạn trượng.
– Thanh Phàm huynh, ta cũng bất đắc dĩ. Sau này ta nhât định bồi tội với ngươi, thỉnh ngươi uống trà trước đã.
Nam Khâu Vũ vuốt râu bạc, thở dài nói.
Trác Thanh Phàm nói:
– Không, ta muốn ăn bánh bao nướng không nhân kẹp hành tây phỉ thúy ở đảo Đông Nam.
Nam Khâu Vũ nhíu mày, nói:
– Như thế nào phiền toái như vậy? Xem như thế đi, trà cũng không mời.
Dứt lời, phất tay áo một cái.
Trác Thanh Phàm: “…”
Trác Thanh Phàm ngượng ngùng nói:
– Vậy xem như xong, ta vẫn tình nguyện uống trà tuyệt thế của ngươi. Ta còn có vấn đề, chuyện của ngươi khi nào làm xong?
Nam Khâu Vũ lúc này cười rộ lên, nói:
– Nhanh, nếu không có vấn đề xảy ra. Thanh Phàm huynh sẽ thanh thản ở đây tu luyện, pháp tắc chi liên hư quang trừ trói buộc hành động của ngươi, áp chế Đại Hư Không Thuật, cũng không ảnh hưởng tới ngươi tu luyện. Thanh Phàm huynh cần bế quan mấy tháng lại đi ra là tốt rồi. Mặc dù Thiên Tiệm Nhai không có thập phương quy tắc, nhưng linh khí không dưới thành Viêm Vũ đâu.
Trác Thanh Phàm trợn mắt nói:
– Thuận lợi ở đây mấy tháng, không thuận lợi… Tính toán, ta vẫn chờ Vân minh chủ tới cứu là được.
Hữu Cầm Phi cười nói:
– Hư Không đại nhân nghĩ nhiều, thiên cung của Thiên Tiệm Nhai, nếu không có tọa độ thì không thể tìm được.
Trác Thanh Phàm cũng cười nói:
– Đừng quên Ngọc công tử cũng trên chiến hạm, đến lúc đó Lý Vân Tiêu tìm kiếm bực bội, hắn bảo Ngọc công tử phí vài chục năm thọ nguyên có cái gì mà không suy tính ra?
Đám người Thiên Tiệm Nhai nghe xong liền biến sắc, thân thể chấn động, hiển nhiên tâm tình không tốt.
Nam Khâu Vũ cũng hơi giật mình, trầm ngâm sau một lúc, nói:
– Vạn linh chi địa cũng xuất hiện, không phải chúng ta có thể khống chế, mặc dù có chút đáng tiếc, nhưng đây là thiên ý, không có gì nghĩ nhiều. Hơn nữa Tù cũng đã tiến vào vạn linh chi địa, mục đích của đám người Lý Vân Tiêu, chỉ mong bọn họ gặp mặt Dận Vũ. Trực tiếp chỉ hướng tọa độ không gian bên ngoài là được rồi.
Hữu Cầm Phi ăn cả kinh, nói:
– Mọi người có ý nói Đoan Mộc Hữu Ngọc có thể suy tính ra tọa độ ngoại bộ?
Sắc mặt Nam Khâu Vũ cười cổ quái, nói:
– Ngọc công tử có thể suy tính ra hay không thì ta không biết, nhưng này trên chiến hạm không phải còn có chúng ta đảo Đại Luân người phụ trách Tả Giai đại nhân sao?”
Hắn tiếp tục cười lạnh nói:
– Tả Giai phụ trách đảo Đại Luân hơn ba mươi năm, hắn vẫn là đệ tử ngoại môn, đó là vì phát hiện hắn không đủ trung thành, hơn nữa dám vi phạm lệnh cấm của thiên cung, âm thầm đánh dấu tọa độ. Nếu không phải xem hắn có năng lực làm việc, đã sớm phế bỏ tu vị và đuổi ra khỏi Thiên Tiệm Nhai.
Nam Khâu Vũ nói xong, thần sắc bình tĩnh, hắn vung tay cho đám người Ông Dương Vũ lui ra.
Trác Thanh Phàm bị xâu trên không trung, vẫn bộ dáng bất cần đời, nhưng đáy mắt mang theo kinh hãi và lo lắng.
Chiến hạm của đám người Lý Vân Tiêu bay trên đại dương bao la hai ngày, trừ một mảnh tĩnh mịch ra, lại không có bất kỳ thu hoạch nào, hơn nữa cũng mất đi liên hệ với Trác Thanh Phàm, làm cho mọi người bất an.
Đoan Mộc Thương suy tính mấy lần, buồn bực không vui, vẻ mặt ảo não nói:
– Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, mỗi lần ta đều tính toán thì Hư Không đại nhân hữu kinh vô hiểm, dường như gặp được chuyện gì đó không thoát thân ra được, với lấy thần thông của Hư Không đại nhân khó có thứ gì vây khốn được, ít nhất có thể trở về báo cáo tình hình với mọi người, có phải đã sai khi suy tính ở đâu không?
Đoan Mộc Hữu Ngọc trấn an xoa đầu nàng, lắc đầu nói:
– Ta vừa thử một lần, cũng có kết quả như vậy, tuy Đại Hư Không Thuật rất khó khắc chế, nhưng không phải không có biện pháp, Trác Thanh Phàm đã gặp cường giả rồi.
Tả Giai nhíu mày, bộ dáng suy nghĩ sâu xa, cảnh này lọt vào mắt của Lý Vân Tiêu, lập tức chú ý tới hắn.
Lý Vân Tiêu hỏi:
– Tả Giai, ngươi có nghĩ ra cái gì không?
Bị Lý Vân Tiêu hỏi một câu làm bừng tỉnh, Tả Giai ôm quyền nói:
– Minh chủ, ta chỉ nghĩ tới, hải vực này có lẽ cách thiên cung của Thiên Tiệm Nhai không xa, mà Trác Thanh Phàm đại nhân và Nam Khâu Vũ nhai chủ có quan hệ không tệ. Trác Thanh Phàm đại nhân có thể đi Thiên Tiệm Nhai hay không?
Lý Vân Tiêu gật đầu nói:
– Ta đã nghĩ tới chuyện này, nếu như trong hải vực này có ai có thể giữ Trác Thanh Phàm, khả năng lớn nhất cũng chính là Nam Khâu Vũ, nhưng ngươi có thể tìm được cửa vào Thiên Tiệm Nhai sao?
– Tìm không thấy, ta trước khi đi thiên cung, đều dùng truyền tống trận của đảo Đại Luân. Nhưng khi minh chủ vừa tới nơi, khẳng định Thiên Tiệm Nhai đã sớm có phòng bị và phá hủy truyền tống trận.
Tả Giai lại tiếp tục nói:
– Nhưng mà lúc trước ta có lưu tâm, đã từng tính ra tọa độ của thiên cung.
– Ngươi có tọa độ của Thiên Tiệm Nhai?
Lý Vân Tiêu cả kinh, ánh mắt tỏa sáng, cười nói:
– Đại nhân giấu thật sâu, có tọa độ cứ sớm lấy ra, chúng ta bây giờ cũng tới Thiên Tiệm Nhai uống trà!
Tả Giai mỉm cười, thái độ vạn phần cung kính nói:
– Minh chủ không có hỏi, Tả Giai không dám tự ý làm chủ trương.
Nhưng nội tâm của hắn thập phần đắc ý, hắn càng muốn thể hiện giá trị của bản thân, tiền đồ tương lai càng bảo đảm.
Tả Giai giao tọa độ không gian ra, nội tâm cũng thập phần thích ý, dường như nhìn thấy tiền cảnh mỹ hảo ở Thiên Võ Minh đang đợi hắn.
Ba Mộc định vị tọa độ xong, thật sự cách chiến hạm không xa.
Nửa ngày sau, chiến hạm đã tới điểm tọa độ, cảnh sắc vẫn là cảnh tượng tử hải như cũ, biển rộng mênh mông cô tịch, khó sinh ra gợn sóng, cũng không có chút biến hóa nào.
Sắc mặt Tả Giai hơi trắng bệch, trên trán đổ mồ hôi lạnh.
Lý Vân Tiêu cũng không chú ý bộ dáng của hắn, chỉ nói:
– Thiên Tiệm Nhai đã dùng bí thuật che dấu. Chư vị đi chung quanh tìm kiếm xem, nhìn có dị thường hay không!
Mọi người bay ra khỏi chiến hạm, bắt đầu tìm kiếm chung quanh.
– Loại cảm giác này…
Bình luận