– Hồn phách Tam ca của ta không phải bị các ngươi đánh tan? Hay các ngươi nhát như chuột, muốn mạng sống mà bỏ qua tôn nghiêm nói dối?
Lý Vân Tiêu ấp úng vài lần, hai cánh tay đong đưa, dường như nói không rõ.
Sí quát:
– Còn có phải là nam nhân hay không? Có lời gì mà ấp úng?
Lý Vân Tiêu thở dài, oán hận nói:
– Không phải ngươi bảo ta đừng nói nhảm sao, trả lời cũng không được? Lúc này ta mới không có biện pháp nói, hiện tại vừa muốn nói, Long tộc các ngươi trở mặt nhanh như vậy sao?
Kính không kiên nhẫn, quát mắng:
– Đừng nói nhảm! Tam ca của ta có phải bị các ngươi đánh tan hồn phách không?
Lý Vân Tiêu lắc ngón tay, nói:
– Ở đây có mấy vấn đề, không nên quơ đũa cả nắm. Đầu tiên, hại Tam ca của ngươi là Dận Vũ, mà không phải là chúng ta. Tiếp theo, đánh tan hồn phách Tam ca của ngươi chỉ là một người trong chúng ta mà thôi, cũng không phải toàn bộ chúng ta. Cho nên vừa rồi mấy vấn đề ngươi hỏi, là không phải chúng ta đánh tan hồn phách Tam ca của ngươi, ngươi không cho ta giải thích rõ ràng, cho nên ta chỉ trả lời không phải.
– Đáng chết ah! Quả nhiên là các ngươi! Khua môi múa mép như lò xo, còn muốn chạy trốn thoát tội sao?
Ba Long tử tức giận toàn thân bốc lửa, long khí cường dại liên kết tạo thành vòng vây.
Chân Linh bốn phía đều cảm thấy sợ hãi, sợ tới mức lạnh run, nhưng vẫn bộc phát lực lượng cường đại bao phủ đám người Lý Vân Tiêu.
Lý Vân Tiêu đưa tay nói:
– Chậm đã! Chúng ta chỉ đánh tan hồn phách Tam ca của ngươi mà thôi, chính thức hại người là Dận Vũ. Nếu không có Dận Vũ ra tay đánh lén, đả thương Tam ca các ngươi, chúng ta cũng không có cơ hội đắc thủ.
Mang lạnh lùng nói:
– Cảm tạ cáo tri. Dận Vũ tới, chúng ta sẽ tìm hắn, hiện tại trước tiên giết các ngươi, sau đó lại tiễn hắn đi gặp các ngươi là được.
Lý Vân Tiêu phiền muộn nói:
– Ngàn vạn đừng, chúng ta không muốn gặp hắn.
Mang quát:
– Không phải do ngươi!
Hắn phất tay quát:
– Giết! Bầm thây vạn đoạn!
– Chậm đã!
Lý Vân Tiêu lại hét lớn:
– Các ngươi sẽ không sợ Dận Vũ đang ở bên cạnh quan sát, chờ trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi sao?
Mang cười nhạo nói:
– Dám đánh tán hồn phách Tam ca của ta, chẳng lẽ sợ chết như vậy?
Lý Vân Tiêu nói:
– Không phải ta sợ chết, nói thực, cho dù ba người các ngươi là Tạo Hóa Cảnh, muốn giết ta cũng khó khăn. Ta chỉ nhắc nhở các ngươi, Dận Vũ đã hại Tù, mà các ngươi có quan hệ không tệ với Tù, chỉ sợ hắn là đối đầu của các ngươi đúng không?
Hắn điểm trúng quan hệ của ba người trong đó, nói:
– Nếu là chúng ta tiêu hao lẫn nhau, để Dận Vũ mưu lợi bất chính, các ngươi cũng khó tránh vận rủi rồi.
Đám người Sí lo lắng nhìn nhau.
Nếu không có Phi Nghê ở đây, bọn họ có mười phần nắm chắc có thể dễ dàng đánh chết Lý Vân Tiêu. Nhưng Phi Nghê chính là thiên phượng thể, đều là Tạo Hóa Cảnh, thực lực không kém gì ba người bọn họ.
Lý Vân Tiêu lại là chủ nhân Giới Thần Bi, trong mấy người bọn họ, trừ Cảnh Thất ra, cũng không ai là đèn cạn đầu.
Đột nhiên Kính nói:
– Ta sẽ đi ngăn cản thiên phượng, các ngươi nhanh chóng giết đám người Lý Vân Tiêu, sau đó giúp ta giết thiên phượng.
Ánh mắt Sí và Mang lóe sáng, nói:
– Tốt!
Sắc mặt Lý Vân Tiêu đại biến, quát:
– Cẩn thận!
Mấy người bọn họ lùi lại một bước, cẩn thận phòng bị.
Lý Vân Tiêu cho Giới Thần Bi hiện ra, thu Cảnh Thất vào trong, không cho người khác đi ra hỗ trợ, bởi vì địch nhân quá mạnh mẽ, cho dù nhiều ra mấy cường giả Quy Chân, Chưởng Thiên, tác dụng không lớn.
Chỉ còn lại Phi Nghê, Khúc Hồng Nhan, Tiểu Hồng cùng Bắc Quyến Nam, năm người đứng cạnh nhau, phòng bị nhìn qua chung quanh.
Phi Nghê thấp giọng nói:
– Nếu không chúng ta thả Chân Linh ra ngoài, cho chúng nó chiến đấu.
Lý Vân Tiêu lắc đầu nói:
– Chúng chỉ phục tùng uy áp, một khi thả ra, có ba long tử ở đây, sợ rằng chúng sẽ trực tiếp phản bội, chi bằng không thả.
Phi Nghê nghĩ lại cũng phải, cũng không nhiều lời.
Lý Vân Tiêu nói:
– Ba long tử này, Phi Nghê ngươi ngăn chặn một người, ta ngăn chặn một người, còn lại giao cho ba người các ngươi.
Sắc mặt Khúc Hồng Nhan ngưng trọng nói:
– Còn chút ít Chân Linh này thì sao?
Bắc Quyến Nam lạnh nhạt nói:
– Trong hoàn cảnh Tạo Hóa Cảnh giao thủ, trừ mấy Chân Linh có thực lực Hư Cực Thần Cảnh còn có thể tiến vào vòng chiến ra, còn lại chỉ là pháo hôi.
Khúc Hồng Nhan gật đầu nói:
– Ta hiểu!
Lý Vân Tiêu nói:
– Trận chiến này chỉ cần ngăn chặn, không cầu thắng. Dận Vũ hơn phân nửa đang ở nơi bí mật nhìn qua, ba người này đánh lâu sẽ băn khoăn trong lòng. Băn khoăn sẽ làm bọn họ rối loạn trận tuyến.
Mấy người đồng thời đáp:
– Hiểu!
– Hừ, thương lượng chết kiểu nào xong chưa?
Sí cười lạnh một tiếng, vung tay lên, Chân Linh chung quanh lui ra xa mấy trăm trượng.
Hắn cũng hiểu, cường giả Tạo Hóa Cảnh quyết đấu, nhiều Chân Linh hơn nữa cũng là pháo hôi. Giống như đám thủ hạ của Dận Vũ lúc trước, khi Phi Nghê và Thủy Long giao thủ, dư âm cuộc chiến tiêu diệt hơn phân nửa.
– Chân long là tồn tại đứng đầu vạn linh, mà thiên phượng được vinh dự bách điểu chi vương, là tồn tại thứ hai trên Vạn Linh Bảng. Hôm nay ta phải lĩnh giáo một chút.
Sắc mặt Kính âm trầm đi tới, không coi ai ra đi tới trước mặt Phi Nghê. Mỗi một bước khí thế gia tăng vài phần, hơn nữa thân thể không ngừng long hóa.
Phi Nghê cười cười, phượng quang xuất hiện trên bầu trời, cười khanh khách nói:
– Đã biết ta là bách điểu chi vương, bài danh thứ hai, đám lây la các ngươi xếp thứ mấy, cũng dám khiêu chiến uy nghiêm của bổn tọa!
– Hừ!
Kính Long hừ một tiếng, Long chi cửu tử tuy danh khí thật lớn, nhưng còn không cách nào tiến vào top mười Vạn Linh Bảng.
Kính cười lạnh nói:
– Vậy cũng phải là thiên phượng hoàn toàn thể, ngươi mới đạt được vài phần phượng quang chi lực nha, còn dám miệng phun cuồng ngôn! Hôm nay sẽ xé phượng vũ của ngươi.
Một tiếng long ngâm vang vọng thiên địa, Kính hóa thành thủy long, không ngừng xoay tròn trên không trung, lao thẳng về phía thiên phượng.
Rất nhiều Chân Linh ở xa nghe tiếng long ngâm, lại bị uy áp thiên phượng ảnh hưởng, tất cả đang run rẩy, không ngừng lui ra xa hơn.
Sắc mặt đám người Lý Vân Tiêu ngưng trọng nhìn qua bầu trời, một thủy một thủy không hợp tính, không ngừng chém giết trên không gian vạn trượng. Nguyên tố thủy hỏa bùng phát, long ngâm phượng quang bao phủ cả vùng trời.
Sí trầm giọng nói:
– Thiên phượng quả nhiên thật sự có tài, có thể giao thủ với Ngũ đệ trong long vực, sợ rằng khó phân thắng bại trong thời gian ngắn. Chúng ta dùng tốc độ nhanh nhất chém giết đám người kia, lại đi giúp Ngũ đệ thu thập thiên phượng.
Vừa dứt lời, Sí và Mang hóa thành long quang lao về phía đám người Lý Vân Tiêu.
Lý Vân Tiêu nhíu mày, quát:
– Ta đối phó đầu hỏa long!
Hắn giơ tay lên, cánh tay hóa thành tử lôi, ngưng tụ thành quyền đánh về phía trước.
– Kim Cang Quyền!
Ầm ầm!
Không khí trực tiếp bị tử lôi đánh nát, bắn ra hào quang cường đại, đánh một nửa bầu trời thành màu tím.
Bình luận