– Vậy được rồi, chờ bảy ngày sau trong đại hội giao lưu vật tư chúng ta tìm hiểu tọa độ thành Thiên Hàn, Nguyên Quận trước, tính toán thời gian rồi quyết định.
Đây đúng là cách ổn thọa nhất, Tiểu Hồng đồng ý:
– Vậy thì rất tốt.
Hai người đang bàn bạc thì đột nhiên cấm chế trong mật thất lại lóe sáng, một luồng ma quang bắn tới lặng lẽ uốn lượn trong phòng.
Lý Vân Tiêu chộp lấy ma quang, nói:
– Tử đến.
Tiểu Hồng kinh ngạc hỏi:
– Hắn đến làm gì?
Lý Vân Tiêu lắc đầu nói:
– Không biết.
Lý Vân Tiêu chợt khựng người, biểu tình quái dị nói:
– Chẳng lẽ là Nguyệt kia đột nhiên nhớ tới gã nên muốn luyện chế huyền khí cho?
Tiểu Hồng cười khẽ, mắt lóe tia coi rẻ. Không nói tới hai người đều có lục đạo ma binh, dù là thánh khí bình thường thì mỗi người cũng có một món, Nguyệt gì đó luyện chế ra hơn phân nửa là trường mâu đen thui.
Lý Vân Tiêu mở cửa mật thất, Tử đang đứng ở ngoài cửa, gương mặt gần như dán sát cửa làm hắn phải thụt lùi mấy bước.
– Lý đại nhân… A… Hồng đại nhân cũng ở…
Tử trông thấy Tiểu Hồng thì sửng sốt, ngón tay chỉ vào hai người:
– Chẳng phải các người nói nam nữ thụ thụ bất thân sao?
Lý Vân Tiêu lúng túng.
Mặt Tiểu Hồng đỏ rực tức giận nói:
– Ai cần ngươi lo? Cái tên vô sỉ này, có gì thì nói mau đi, không có gì để nói thì cút!
Tử ấp úng một lúc, thầm nghĩ là tự các ngươi nói nam nữ thụ thụ bất thân, quang minh chính đại cho hai ngươi một gian mật thất không dùng, cứ muốn lén ở chung mật thất, đúng là sở thích quái dị, lại còn nói ta vô sỉ.
Nhưng Tử không thể nói lòi đó, biểu tình của gã uất ức nói:
– Chúc mừng hai vị, Nguyệt đại nhân nhớ đến hai vị, cố ý phái ta đến mời.
Lý Vân Tiêu cũng hơi khó chịu, hắn không hề muốn được Nguyệt luyện chế huyền khí cho.
Lý Vân Tiêu từ chối ngay:
– Chúng ta xin nhận ý tốt của Nguyệt đại nhân, nhưng ta vừa mới lĩnh ngộ đến một chiêu bán thức thần thông, đang tham ngộ, thật sự không tiện đi gặp đại nhân, đành bỏ lỡ dịp tốt này.
Tử sửng sốt, khó tin hỏi:
– Nguyệt đại nhân mời, hai vị không đi?
Lý Vân Tiêu và Tiểu Hồng đều lắc đầu, đồng thanh kêu lên:
– Không đi.
Tử gãi đầu, ngây ngốc nói:
– Ta không nghe lầm đi?
Lý Vân Tiêu cười tiễn Tử ra cửa:
– Không nghe lầm, ta phải tham ngộ thần thông, đại nhân lo việc của mình đi.
Lý Vân Tiêu nói xong đóng cửa mật thất lại.
Tiểu Hồng cười mắng:
– Thật là một đám ếch ngồi đáy giếng.
Lý Vân Tiêu nói:
– Cũng không thể trách bọn họ, bởi vì Ma giới đặc biệt nên không có nghề thuật luyện sư. Nguyệt có thể trở thành người nổi bật trong ức vạn người đã là không dễ.
Lý Vân Tiêu chợt nhớ tới Lỗ Thông Tử, ánh mắt âm trầm. Không biết Lỗ Thông Tử hiện như thế nào, chắc còn trong ma bộ. Chờ xong việc Nguyên Quận, thành Thiên Hàn rồi Lý Vân Tiêu phải đi Man bộ một chuyến tìm hiểu tin tức của Lỗ Thông Tử, Diệp Nam Thiên.
Lý Vân Tiêu đang suy nghĩ thì cửa mật thất lại lấp lóe, Tử đưa tin tức vào.
Lý Vân Tiêu không kiên nhẫn mở cửa ra, hỏi:
– Đại nhân, lại chuyện gì?
– Cái… Đó…
Tử gãi sau gáy, khó xử nói:
– Nguyệt đại nhân nói là phải mời hai vị đi, nói là muốn tự mình cảm tạ hai người cho Phá Giáp Thiết Tích.
Lý Vân Tiêu không biết nên nói cái gì:
– Việc nhỏ bình thường, không đáng nhắc đến.
Lý Vân Tiêu đang định đóng cửa nhưng bị Từ chặn lại.
Tử mặt nhăn nhó nói:
– Lý đại nhân, xin hai vị hãy đi một chuyến. Nguyệt đại nhân giao cho nhiệm vụ, dù là núi đao biển lửa chúng ta cũng phải hoàn thành, huống chi chỉ là việc nhỏ mời người. Nếu làm không được thì ta cũng không mặt mũi nào tiếp tục ở lại Nguyệt bộ.
Tiểu Hồng tức giận nói:
– Ngươi không có mặt mũi ở lại liên quan gì chúng ta? Dù ngươi đi chết cũng chẳng liên quan chúng ta, mau cút đi, đừng quấy rầy chúng ta tu luyện!
Tử lúng túng đứng trước cửa, không biết nên làm sao. Tử cầu cứu nhìn Lý Vân Tiêu, dáng vẻ tội nghiệp.
Lý Vân Tiêu bất đắc dĩ vỗ vai Từ:
– Được rồi, chúng ta cùng ngươi đi gặp Nguyệt một chuyến.
Tử vội nói:
– Đa tạ, đa tạ Lý đại nhân!
Trong lòng Tử rất là bức bối, Ma tộc nào nghe nói Nguyệt muốn triệu kiến đều hưng phấn muốn bay lên, hai người trước mắt ngược lại bộ dáng như chịu thiệt.
Lý Vân Tiêu thấy Lý Vân Tiêu đồng ý thì không tiện nói gì thêm, nàng khẽ hừ, ánh mắt sắc bén lườm Tử.
Tử không dám nhìn Tiểu Hồng, cúi đầu đi đằng trước dẫn đường.
Tròng mắt Lý Vân Tiêu xoay tròn phát hiện trừ Tử ra có rất nhiều Ma Quân theo lại đây.
Tiểu Hồng cũng nhận ra không đúng, hai người vô tình nhìn nhau, âm thầm trao đổi nhắc nhở đối phương cẩn thận cảnh giác.
Lý Vân Tiêu không hiểu gì, không rõ lý do tại sao khiến Nguyệt bộ trở nên kiêng dè bọn họ.
Tiểu Hồng thầm cười nhạt, nếu Nguyệt không biết điều thì sẽ tự chịu diệt vong.
Một đám người đi vài dặm đường, Tử cắm cúi đi tới trước, rất nhanh đến đại điện nơi Nguyệt cư trụ.
Hình thú đang nằm sấp trước điện nghỉ ngơi, nó hơi ngước mắt lên nhìn nhóm người. Có lẽ vì đã gặp lần trước nên hiện tại nó không cảnh giác gì, chỉ liếc mắt một cái rồi ngủ tiếp.
Tử đưa hai người đến trước điện, cung kính nói:
– Nguyệt đại nhân dang cờ đợi hai vị ở bên trong, xin hãy vào đi.
Lý Vân Tiêu kinh ngạc hỏi:
– Tử đại nhân không vào cùng chúng ta sao?
Tử vội nói:
– Không không không, không có Nguyệt đại nhân truyền triệu thì chúng ta không dám đi vào. Đại nhân chỉ truyền triệu hai vị.
Lý Vân Tiêu gật đầu nói:
– Vậy được rồi.
Nói xong Lý Vân Tiêu và Tiểu Hồng một trước một sau đi vào đại điện.
Trong điện bày trí sáng sủa, không có vật trang sức vô dụng nào.
Tám cây cột đá thô to khắc hoa văn chim thú dựng bốn phía, chính giữa có một bệ đá thấp bé, bên trên trải da lông con ma vật gì không biết, bên trên đặt một cái bàn đá đơn giản.
Nhưng Lý Vân Tiêu lập tức cảm nhận dòng chảy ma khí khác biệt trong không khí xoay quanh bệ đá, giữa các cột đá, dường như có quy luật nào đó.
Một nữ nhân ngồi đằng trước bàn đá đối diện cửa, khuôn mặt xinh đẹp, thần thái trầm tĩnh, áo xám bao lấy thân hình yểu điệu. Đôi mắt nàng long lanh xem xét Lý Vân Tiêu và Tiểu Hồng.
Ba người đánh gá nhau, Tiểu Hồng hơi khó chịu với ánh mắt đó nên mở miệng trước.
Tiểu Hồng lạnh lùng hỏi:
– Ngươi là trưởng của bộ này, Nguyệt?
Nữ nhân yểu điệu nhẹ gật đầu, thanh âm quen thuộc lúc trước từng nghe trước đại điện lại vang lên:
– Đúng rồi.
Lý Vân Tiêu cảm thấy Tiểu Hồng nói chuyện hơi gay gắt, khó chịu, hắn sợ nàng nói tiếp sẽ gây ra mâu thuẫn xung đột.
Lý Vân Tiêu giành nói trước:
– Không biết Nguyệt đại nhân truyền triệu hai chúng ta tiến đến là vì chuyện gì?
Nguyệt nhìn Lý Vân Tiêu chằm chằm, xem kỹ một lúc rồi mở miệng hỏi:
– Ta nghe nhóm Tử nói ngươi một mình giết Phá Giáp Thiết Tích?
Lý Vân Tiêu khoanh tay trước ngực, cười nói:
– Chỉ ăn may.
Nguyệt hỏi:
– Không biết các hạ dùng thần thông?
Lý Vân Tiêu ngẩn ra, không ngờ Nguyệt hỏi vậy.
Bình luận