Vi Thanh đưa mắt nhìn bầu trời phương xa, Phúc, Lộc, Thọ dẫn dắt mấy vạn Ma tộc bắt đầu vây công Cổ Ma Thần Kiền Sát.
Mỗi lần Kiền Sát hét to là có ma khí siêu mạnh hóa thành sóng biển ập đi bốn phía, đánh chết một đống Ma tộc.
Nhưng mỗi lần công kích khiến lực lượng của Kiền Sát yếu bớt vài phần, thân thể sắp hiện hình cũng co rút vào tấm thuẫn, linh khí sắp sói mòn.
Lý Vân Tiêu, người hai bộ Viện, Tranh thì rảnh rỗi, ngơ ngẩn nhìn, trong một chốc không biết nên làm sao.
Tiểu Hồng, Nguyệt và các cao tầng khác bay đến bên cạnh Lý Vân Tiêu chờ đợi mệnh lệnh.
Giờ này khắc này bọn họ kính nể Lý Vân Tiêu còn hơn tộc trưởng của mình, trong mắt tràn đầy kính trọng.
Vi Thanh bay lại hỏi:
– Chuyện gì thế này?
Lý Vân Tiêu nhún vai bất đắc dĩ nói:
– Ta cũng không biết.
Vi Thanh nhíu mày nói:
– Hình như quái thú này không kéo dài được lâu, nếu bọn họ giết quái thú này thì vẫn sẽ công thành. Tại sao không thừa dịp này tấn công trước sao cùng lúc lấy mạng họ?
Lý Vân Tiêu nói:
– Ta cũng định như vậy, nhưng để quái thú chống cự lâu chút, chúng ta nghỉ ngơi một chốc thì phần thắng càng lớn nữa.
Khoảng một tách trà sau, Lý Vân Tiêu thấy mọi người nghỉ ngơi đã đủ, Kiền Sát Ma Thần bị đẩy lùi vào trong thuẫn, hắn phất tay ra lệnh công kích.
Người hai bộ Tranh, Viện thanh thế to lớn như nước sông ập đến xua tan đại quân bốn bộ.
Chém giết thảm liệt lại phát triển trên không trung.
Lý Vân Tiêu, Vi Thanh lao tới, hai người cùng tấn công Phúc, Lộc, Thọ. Ba người vốn là chủ lực chống cự Kiền Sát nhưng bị hai người Lý Vân Tiêu đánh lén liền có một người chết, một người bị tổn hại nặng, chỉ còn lại Phúc biểu tình tức giận, bi thương.
Lý Vân Tiêu nói:
– Đừng giận, hôm nay bốn người sẽ đoàn tụ.
Đột nhiên tấm thuẫn phát ra tiếng gầm động trời, Kiền Sát rút về thuẫn lại lao ra giết một đống Ma tộc rồi trực tiếp hóa thành độn quang định chạy trốn.
Lý Vân Tiêu giật mình kêu lên:
– Cái gì?!
Lý Vân Tiêu trợn to mắt nói:
– Thứ này còn có thể trốn? Vậy tấm thuẫn thì sao…!
Lý Vân Tiêu nhìn tấm thuẫn đen to mấy mẫu trên bầu trời vẫn cứ trôi nổi như một áng mây đen.
Kiền Sát rời đi khiến mọi người ngạc nhiên.
Đại Công Tử quát to:
– Ngăn hắn lại!
Đại Công Tử hóa thành bóng sáng đuổi theo Kiền Sát.
Con ngươi Lý Vân Tiêu co rút, hắn định đuổi theo nhưng bỗng nhận ra hướng Kiền Sát chạy trốn là chủ điện thành Thiên Hàn.
Lý Vân Tiêu khựng lại.
Phúc thấy người Lý Vân Tiêu nhúc nhích cho rằng hắn định trốn, quát to:
– Chết đi!
Phúc lao lên.
Người Phúc phát ra tiếng nổ đì đùng, khí thế chợt tăng vọt, thoáng chốc bước chân vào Ma Tôn cảnh.
Bốn huynh đệ đều tu loại bí thuật này nhưng di chứng rất lớn, ba người khác chưa thi triển đã hai chết một bị thương.
Phúc vừa bước chân vào Ma Tôn liền xông hướng Lý Vân Tiêu, xem khí thế thì muốn chết chung với hắn.
Lý Vân Tiêu hết hồn, mạng của hắn rất quý giá, sao có thể chết chung cùng Phúc được. Lý Vân Tiêu lao ra ngoài đuổi theo Kiền Sát.
Phúc hét to một tiếng đuổi theo:
– Đừng hòng trốn!
Lúc này trong mật thất trong đại điện, Viện cảm ứng chiến đấu bên ngoài. Theo nàng suy tính thì Lý Vân Tiêu có nghịch thiên đến mấy cũng không thể chống đỡ được liên quân của bốn bộ, huống chi còn có Cổ Vực ở phía sau.
Nên Viện nóng nảy bất chấp vết thương trên người, bắt đầu cưỡng ép luyện hóa Ma Phổ.
Ma Phổ bị vạn sợi xích xuyên thân thể, ánh sáng màu tím nhạt quanh quẩn trên người gã, không ngừng bị Ma Viện rút đi lực lượng.
Mặt Phổ cực kỳ dữ tợn, mắt bắn ra tia sáng hung ác rống to:
– Muốn luyện hóa ta? Ngươi hãy chuẩn bị tinh thần tuẫn táng đi!
Người Viện run rẩy, ma nguyên của hai người chậm rãi dung hợp với nhau, nàng đang dần mất đi sức khống chế.
Hai người vùng vẫy dữ dội, liều mạng tranh cướp ma nguyên. Đột nhiên hai người cảm ứng được cái gì, cùng biến sắc mặt, vội vàng ngẩng đầu lên nhìn cùng một hướng.
Ngoài đại điện, chớp mắt mọi người thấy Kiền Sát xông vào đại điện rồi ma quang khủng bố nở rộ, sóng khí cường đại đổ ập bốn phương tám hướng.
Lý Vân Tiêu biến sắc mặt, hơi thở ập đến siêu đáng sợ. Lý Vân Tiêu ở trên trời vội đổi hướng, biến ra mấy cái bóng lao đi bốn phía.
Phúc ngây người trợn tròn mắt.
Mắt thường khó phân biệt được tàn ảnh, nhưng bị sóng khí Kiền Sát va chạm đại điện trùng kích nên tàn ảnh hơi thở hỗn loạn, càng khó phân biệt ra Lý Vân Tiêu thật sự hơn.
Đại Công Tử ngừng lại, sắc mặt âm trầm nhìn chằm chằm đại điện.
Từng vòng ma quang nổ tung, hơi thở khủng bố dao động tứ giăng.
Phúc cuồng bạo rống to:
– A a a!!!
Phúc đuổi theo một Lý Vân Tiêu, đánh vào người đó phát hiện đúng là tàn ảnh thì tức điên.
Vì bí thuật bước vào Ma Tôn không chỉ hạn chế về thời gian mà di chứng siêu lớn, Phúc rất rầu lo. Phúc ở trong ma quang nhìn quanh, táo bạo nhảy tới nhảy lui.
Đại Công Tử tức giận quát:
– A cái con khỉ, câm miệng lại!
Đại Công Tử vỗ chưởng vào Phúc bên cạnh mình.
Bùm!
Phúc không kịp đề phòng ngơ ngác nhìn chủ tử của mình vỗ chưởng, trán nổ tung hàng giải thành nhiều Ma tộc cấp thấp.
Lý Vân Tiêu đứng gần đó lòng lạnh lẽo, thầm giật mình vì người này tâm ngoan thủ lạt,, giết cả thuộc hạ của mình, còn là cường giả đỉnh Ma Quân mà gã giết không chớp mắt cái nào.
Dường như Đại Công Tử nhận ra Lý Vân Tiêu tồn tại, hừ lạnh một tiếng lẩm bẩm:
– Hắn đã thi triển bí thuật, không kéo dài được bao lâu. Khi bí thuật mất đi hiệu lực sẽ rớt xuống cảnh giới Ma Quân sơ giai ngay, cần một năm mới phục hồi lại. Rớt cảnh giới tương đương với phế vật, sẽ chết trên chiến trường này. Phế vật mà cứ la lối trước mặt bản công tử, làm bản công tử bực bội thì tất nhiên phải đập chết hắn.
Lý Vân Tiêu bước ra từ nơi ẩn nấp, lạnh lùng nói:
– Ngươi cũng làm ta bực.
Đại Công Tử chắp tay sau lưng, vẻ mặt kiệt ngạo khinh thường nói:
– Vậy sao? Thế thì ngươi chụp bản công tử thử xem.
Lý Vân Tiêu bỗng hỏi:
– Ngươi là Ma Thủ?
Đại Công Tử biến sắc mặt sau đó trở lại bình thường, nói:
– Ngươi chưa có tư cách biết.
Lòng Lý Vân Tiêu máy đọng, mặt mũi dáng vẻ của người này đều rất giống Lý Dật, không phải Ma Thủ thì xem như một trong các phân thân. Lý Vân Tiêu thầm suy tư nếu có cơ hội thì tốt nhất là giết người này trong thành Thiên Hàn.
Đột nhiên khí thế siêu cuồng bạo từ bên dưới truyền lên, một luồng ma quang phóng lên cao.
Hai người lòng rung động mạnh, bỗng nhiên xoay người tựu trốn đi tránh cho bị khí thế đáng sợ kia đánh trúng.
Giờ này khắc này, trên bầu trời đại quân mấy bộ hỗn chiến ở phía xa A Nam Kiền Sát co rút thành kích cỡ bình thường đột nhiên rơi xuống.
Một cái bóng to lớn từ bên dưới trồi lên, một con mãnh thú đứng thẳng dưới mặt đất, đầu mọc hai sừng như lộc, con ngươi đỏ rực như ngọc.
Thân cao trăm trượng, người đầy lông, mặt đen như sấm, toàn thân đầy các loại phù văn đáng sợ.
A Nam Kiền Sát bay xuống dán lên ngực mãnh thú như một tấm kính che ngực. —————
Bình luận