Mấy ngàn năm qua đã khi nào Chu gia chịu thiệt thòi lớn như vậy? Đã khi nào bị người khiêu khích uất ức như thế?
Lý Vân Tiêu chịu đựng uy nhiếp từ Chu Dương Tiêu, chính nghĩa lẫm lẫm nói:
– Hừ! Dù ngươi kêu ta đi thì hôm nay ta cũng không đi! Các ngươi trước tiên là thất hứa, lại tồi tệ hạ độc, hiện tại còn ngang nhiên giết người, đúng là thứ vô tín vô nghĩa vô đạo!
– Uổng cho các ngươi là tứ đại thế gia gì đó, các ngươi bôi tro trát trấu danh tiếng tứ đại thế gia!
– Hôm nay ta dám đến thì không sợ bị ngươi giết! Chuyện vô tín vô nghĩa vô đạo này nếu không cho ta một lẽ công bằng thì có cung tiễn ta đi cũng không được!
– Đừng tưởng rằng Viêm Vũ thành ta dễ ăn hiếp, cùng lắm đồng quy vu tận với các ngươi!
Chu Dương Tiêu châm chọc khinh thường nói:
– Đồng quy vu tận? Ha ha ha ha ha ha! Chỉ bằng vào ngươi? Có tư cách gì cùng chúng ta đồng…
Chu Dương Tiêu ngừng bặt. Trong không trung tuyền đến tiếng chấn động, trực giác không ổn tràn ngập trong lòng Chu Dương Tiêu.
Trên bầu trời hiện ra một vật dần xé mở hư không, thân hình to lớn che rợp trời, một nửa ánh sáng Thượng Dương thành bị che khuất. Mọi người trợn mắt há hốc mồm, kinh hoàng hoảng sợ.
Chu Cẩn, Tân Bì, Áo Địch Già đứng trên trời cao cũng sững sờ, vẻ mặt khó tin.
Đầu óc Chu Dương Tiêu ù vang, biểu tình cực kỳ khó xem, cổ họng khó khăn nhúc nhích, giọng không cam lòng nghiến răng gằn từng chữ:
– Thanh – Loan – Chiến – Hạm!
Thanh Loan chiến hạm là huyền khí lục giai, không phải loại lục giai bình thường. Thanh Loan chiến hạm cần nhiều Thuật Luyện Sư lục giai cùng nhau luyện chế mới được, hoàn toàn tương đương với tòa thành nhỏ di động, vô địch trong chiến đấu quy mô lớn.
Chí bảo như thế dù là Chu gia sừng sững vạn năm cũng không thấy ra được. Dù có tiền mua thì cũng là vô giá, căn bản không có tư cách mua.
Thoáng chốc nguyên Thượng Dương thành cơ hồ lặng ngắt như tờ.
– Thanh Loan chiến hạm… Không ngờ là Thanh Loan chiến hạm…
Đinh Linh Nhi ngây người, Vương Thần ngây người, Tân Như Ngọc ngây người, Chu Dương Tiêu cũng ngây người.
Chu Dương Tiêu phát cuồng gào thét:
– Rốt cuộc ngươi do thế lực phương nào phái đến? Làm sao ngươi có được Thanh Loan chiến hạm?
Đôi mắt Chu Dương Tiêu đỏ ngầu.
Lý Vân Tiêu chỉ lên trời, lạnh lùng nói:
– Cây búa!
Đám người xì xầm bàn tán:
– Cây búa? Là sao?
– Chẳng lẽ thế lực đứng sau hắn tên cây búa hoặc lấy danh hiệu búa?
– A! Ta hiểu rồi, ý của hắn là Thanh Loan chiến hạm như cây búa vững chắc không gì phá nổi!
Bạn A khen:
– Đúng rồi, Sơn Kê đại ca thông minh quá. Tay hắn chỉ vào Thanh Loan chiến hạm, thế mà đại ca cũng đoán ra.
Sơn Kê đắc ý nói:
– Ha ha ha, chuyện dễ ợt.
Lý Vân Tiêu không quan tâm mọi người bàn tán, hừ lạnh một tiếng:
– Ta có Thanh Loan chiến hạm, quan tâm gì cây búa của ngươi?
Sơn Kê, bạn A:
– …
Chu Dương Tiêu tức giận quát:
– Xem ra ngươi đã chuẩn bị sẵn sàng chống lại Chu gia ta? Dù có Thanh Loan chiến hạm thì sao? Ta muốn chiến hạm của ngươi để lại, người cũng ở lại!
Một thanh âm lạnh lùng phát ra từ Chu gia:
– Hừ! Không có nhiều Thuật Luyện Sư khống chế, dù có chiến hạm thì được ích gì?
Mọi người nghe tinh thần hoảng hốt, nhũn chân.
Thanh âm kia tiếp tục nói:
– Cơ nghiệp và nội tình trên vạn năm của Chu gia không cho phép bất cứ người nào khiêu khích, hôm nay hãy để lại chiến hạm và mạng sống đi!
Vài khí thế hùng hồn từ phủ đệ Chu gia phóng lên cao. Đám người kinh sợ thụt lùi, chỉ thanh âm dã làm mọi người đầu váng mắt hoa, khó thể đứng vững.
– Thái thượng trưởng lão! Là mấy vị thái thượng trưởng lão của Chu gia!
– Vũ Hoàng Thất Túc cảnh, võ giả đỉnh cao đủ ngạo thị Nam vực!
– Chẳng phải nói thái thượng trưởng lão của Chu gia bế quan trong Thiên Châu môn sao? Thì ra luôn ở trong phủ đệ.
– Bế quan là vị mạnh nhất Chu gia, nghe nói thực lực đã thông thiên, không còn hỏi đến chuyện trong gia tộc.
– Tiểu tử này thảm rồi, nếu không có hậu chiêu cứng rắn sợ là sẽ bị đập bẹp như con ruồi.
Chu Dương Tiêu vừa mừng vừa sợ vội tiến lên nói:
– Mấy vị thái thượng trưởng lão, Dương biểu vô dụng làm Chu gia xấu hổ.
Trưởng lão dẫn đầu là Chu Trường Phát, lão lắc đầu ra hiệu Chu Dương Tiêu đứng sang một bên.
Lão nhân thái thượng trưởng lão lạnh lùng nói với Lý Vân Tiêu:
– Ta không biết mục đích của ngươi là gì, sau lưng có ai điều khiển. Mấy ngàn năm qua dám giương oai trong Chu gia đều không sống sót rời đi được. Tại đây ta lấy thân phận thái thượng trưởng lão cho ngươi một cơ hội, hai tay dâng lên Thanh Loan chiến hạm rồi quỳ một bên chờ xử lý, sẽ tha cho ngươi một mạng.
– Tha cái đầu ngươi, tưởng mình là ai?
Lý Vân Tiêu tức giận bật cười nói:
– Nếu các ngươi muốn chiến xa này thì ta sẽ tặng cho các ngươi!
Hai tay Lý Vân Tiêu bắt thủ ấn phức tạp, Thanh Loan chiến hạm lơ lửng trên bầu trời được kích động.
Ong ong ong ong ong!
Thanh Loan chiến hạm phát ra thanh âm điếc tai, tỏa ra ánh sáng trắng như ngọn đèn thắp sáng từng hàng, cả bầu trời cực kỳ chói mắt.
Đầu chiến hạm chậm rãi chuyển động, tất cả trận pháp trên Thanh Loan chiến hạm khởi động. Mọi ánh sáng chiếu vào phủ đệ Chu gia, ánh sáng chói lòa làm kiến trúc Chu gia nhòe đi trong ánh sáng, chỉ còn lại một khoảng trắng.
Mấy thái thượng trưởng lão đẳng cấp Vũ Hoàng biến sắc mặt, bọn họ liếc nhau, rất có ăn ý lắc người đáp xuống quanh phủ đệ Chu gia thành thế bao vây, chuẩn bị sẵn sàng tùy thời nghênh chiến. Năm thái thượng trưởng lão biểu tình trầm trọng. Uy lực Thanh Loan chiến hạm chỉ được truyền miệng, các thái thượng trưởng lão chưa từng thấy hàng thật.
Chu Trường Phát tức điên, sát khí tỏa định Lý Vân Tiêu, nếu hắn rục rịch gì là sẽ bị giết ngay.
– Tiểu tử, ta khuyên ngươi đừng đi xa trên đường tà đạo, hay ngươi nghĩ một Thanh Loan chiến hạm là có thể đối phó Chu gia ta? Chiến hạm dù mạnh mấy cũng chỉ là huyền khí lục giai. Trong Chu gia ta có cả huyền khí thất giai, bát giai, vốn không cùng một đẳng cấp. Hơn nữa ta muốn tiêu diệt chỉ trong chớp mắt.
Lý Vân Tiêu cười gằn:
– Ta không biết Thanh Loan chiến hạm này có thể đối phó với Chu gia không, nhưng trong thời gian ngắn các ngươi không thể phá mở phòng ngự của nó. Mấy Thuật Luyện Sư trên chiến hạm đủ thời gian lái chiến hạm đụng vào Chu gia các ngươi rồi tự bạo.
– Ha ha ha ha ha ha! Mấy vị Vũ Hoàng, các ngươi có ngăn được lực lượng tự bạo của Thanh Loan chiến hạm không?
– Hơn nữa giết ta cũng sẽ không cản được chiến hạm va chạm rồi tự bạo, dù mấy người trốn thoát nhưng ngàn vạn người Chu gia thì sao? Ta chống mắt xem bao nhiêu người trốn được!
Bình luận