Mảnh nhỏ bảo kiếm nổ tung trước kiếm khí lãnh nguyệt nhưng ánh sao lốm đốm vẫn xuyên thâu kiếm khí bắn hướng Chu Ngọc Sơn.
Vây Nguỵ cứu Triệu, không thể không phòng, trừ phi Chu Ngọc Sơn muốn lưỡng bại câu thương.
Chu Ngọc Sơn biến sắc mặt vội thu về kiếm thế, ánh sáng chợt lóe Ngô Câu Sương Tuyết Minh hiện ra quanh thân gã.
Keng keng keng!
Một chuỗi tiếng kim lạoi va nhau, mảnh nhỏ bảo kiếm bị chém nát.
Mọi người trợn trừng mắt ốc bưu, bọn họ chưa từng gặp võ kỹ tinh xảo như vậy. Bình thường hai người quyết đấu mà cách biệt ba đẳng cấp tinh thì mặc cho ngươi có võ kỹ, trang bị thông thiên cơ bản sẽ bị xử trong một giây.
– Lý Vân Tiêu này thật sự chỉ có mười lăm tuổi sao?
Trên khán đài, đôi mắt Áo Địch Già tràn ngập kinh sợ:
– Loại bình tĩnh gặp nguy không sợ này tuyệt đối không phải giả bộ mà thật sự nắm chắc, tang thương coi rẻ. Mới rồi gặ nguy hiểm ứng đối nhẹ nhàng không phải nhờ may mắn mà tiêu sái bình tĩnh, cái này…
Chu Cẩn trán toát mồ hôi lạnh ròng ròng, khó tin nói:
– Hay bảo nhất lực hàng thập hội, nhưng loại kỹ xảo này như thần bù đắp chênh lệch một đại cảnh giới, đảo điên tri thức của ta.
Không chỉ Chu Cẩn, đám người đều bị võ kỹ hoa lệ, cách khống chế tinh diệu làm mù mắt. Bọn họ xoe tròn mắt như chuông đồng.
Lãnh Hồng Lăng kinh ngạc mắt chớp chớp tỏa sáng:
– Sao lại tinh diệu như vậy? Quá thần kỳ, hắn thật là trở thành võ kỹ.
Mọi người gật gù đồng ý. Người Chu gia im lặng, công nhận lời Lãnh Hồng Lăng nói đúng.
Khương Vô Kỵ nuốt nước miếng nói:
– Hiện tại huyền binh của hắn đã vỡ thì làm sao đối kháng Ngọc Sơn? Một con đường chết!
Mọi người thấy đáng tiếc, thiếu niên thiên tài như vậy sắp chết trên lôi đài, nếu được bồi dưỡng thì tương lai sẽ là cường giả một thế hệ.
Đám đại biểu thế hệ trẻ như Mặc Tử Khiêm, Trình Hiểu Lam sinh ra tiếc nuối đồng loại.
Dưới lôi đài, hai tay Đinh Linh Nhi siết chặt.
Chu Ngọc Sơn vừa xấu hổ vừa tức giận quát to:
– May mắn tránh thoát một kiếm, lần này để xem ngươi làm sao sống! Vong tình nhất trảm!
Ngô Câu Sương Tuyết Minh lại chém xuống.
Hai người chênh lệch một đại cảnh giới, trong tay Chu Ngọc Sơn cầm huyền binh cực phẩm lục giai, lý ra sớm nên chém nát Lý Vân Tiêu. Giằng co lâu như vậy vẫn đánh ngang tay khiến cảnh giới thái thượng vong tình của Chu Ngọc Sơn gợn sóng, hận không thể trực tiếp nhào lên cắn chết đối phương.
Con ngươi Lý Vân Tiêu co rút, vong tình kiếm khí của Ngô Câu kiếm đúng là cơ thể hắn không đỡ nổi. Hổ Nha kiếm gãy, Lý Vân Tiêu trừ Giới Thần Bi ra không có vũ khí tiện tay, nhưng hắn không thể lấy Giới Thần Bi ra đè chết Chu Ngọc Sơn, làm vậy rất rung động, sẽ gây ra rắc rối vô cùng.
Hai tay Lý Vân Tiêu nhanh chóng bắt ấn, các luồng sáng vàng bay ra từ tay hắn ngưng tụ trước mặt hóa thành một ký hiệu lấp lánh ánh sáng vàng.
Tân Bì con ngươi co rút, gã nhận ra chiêu này, là Phù Sinh Ấn của Dương Địch.
– Đây là… Phù Sinh Ấn của Dương Địch đại nhân? Không thể nào!
Cách xa Kim Ô Lôi Thần Đài ngàn thước, trong một gian phòng hoa lệ to lớn trong công hội Thuật Luyện Sư, một màn kính nước hiện ra trên mặt tường chiếu rõ hình ảnh trong cuộc tỷ thí.
Hai lão nhân đang thảo mái chéo chân xem hình ảnh, nhai trân quả ngon lành.
Đột nhiên một lão nhân giật nảy mình cắn trúng cổ họng, đau đớn la làng, đôi mắt giật mình nhìn màn kính nước không dám chớp mắt cái nào.
Lão nhân hét thất thanh:
– Phù Sinh Ấn! Là Phù Sinh Ấn của Dương Địch đại nhân!
Người này là hội trưởng công hội Thuật Luyện Sư, Bách Lý Công Cẩn. Lão nhân ngồi bên cạnh là Nguyên Hạo Thuật Luyện Sư tứ giai.
Nguyên Hạo lộ vẻ mặt giật mình, nghi hoặc nhìn hình ảnh, mắt chớp lóe đột nhiên:
– Quyết ấn đã thành, cái này… Hình như hơi khác.
Bách Lý Công Cẩn kinh ngạc nói:
– Đúng là khác.
Bách Lý Công Cẩn trầm giọng nói:
– Chẳng lẽ là Trần Thế Ấn?
Nguyên Hạo sửng sốt lặp lại:
– Trần Thế Ấn?
Nguyên Hạo kinh ngạc hỏi:
– Đó là cái gì?
Nguyên Hạo chưa từng nghe về ấn quyết này.
Vẻ mặt Bách Lý Công Cẩn tràn ngập khó tin giải thích rằng:
– Ngày xưa Dương Địch đại nhân từng bảo ấn quyết của đại nhân do Cổ Phi Dương truyền lại. Ấn quyết này chia ba thức là Phù Sinh Ấn, Trần Thế Ấn, thiên địa ấn. Ngày xưa Cổ Phi Dương chỉ truyền cho Dương Địch đại nhân thức thứ nhất, sau này Dương Địch đại nhân tự lần mò thức thứ hai rất nhiều năm nhưng mãi không được, hay đây chính là Trần Thế Ấn mà Dương Địch đại nhân luôn khao khát?
Người Lý Vân Tiêu tỏa ánh sáng vàng rực rỡ:
– Trần thế khổ hải, siêu thoát bỉ ngạn!
Một kim ấn to lớn do ngàn vạn ký hiệu tổ thành bay ra từ đôi tay Lý Vân Tiêu, bao phủ một phương thiên địa đánh hướng Ngô Câu kiếm quang, khí phách nuốt trời cắn đất.
– Buồn cười! Ngươi chỉ là Vũ Quân tứ tinh, chênh lệch như lạch trời, làm sao ngăn lại được vong tình nhất trảm của ta?
Rầm!
Trần Thế Ấn bao trùm một phương, đè trên vong tình kiếm khí. Ánh sáng vàng lấp lánh bắn ra đánh tan ấn quyết. Kiếm khí không giảm uy thế tiếp tục chém xuống Lý Vân Tiêu.
– Quả nhiên là Trần Thế Ấn! Tiêu đời, hai người chênh lệch quá lớn, Chu Ngọc Sơn có Ngô Câu Sương Tuyết Minh huyền khí lục giai, Lý Vân Tiêu này tiêu đời!
Bách Lý Công Cẩn giậm chân, bực tức nói:
– Nếu biết hắn có Trần Thế Ấn thì ta đã kiên quyết ngăn cản trận quyết đấu này!
Nguyên Hạo giật mình nhìn màn nước, nhỏ giọng nói:
– Thật sự xong đời sao? Nhưng tại sao ánh mắt của hắn hờ hững như thế?
Lý Vân Tiêu nhìn kiếm quang đầy trời đổ xuống, hắn thờ ơ. Từng đợt chân khí xoay tròn quanh thân hắn, xương cốt cơ bắp trướng to, khí thế vận chuyển đến đỉnh.
Các ký hiệu ánh vàng bay ra khỏi cơ thể Lý Vân Tiêu như tinh vân xiềng xích vòng quanh người ngưng kết thành các đồ án, kết thành một phương ấn quyết.
Khi ấn hình thành, thiên địa bốn phía bị lôi kéo, lực lượng kỳ lạ từ bốn phương tám hướng vọt đến. Phương ấn quyết chiếu sáng rực rỡ.
Bách Lý Công Cẩn trừng suýt rớt tròng mắt, cổ họng khô khốc, khó khăn nuốt nước miếng lắp bắp nói:
– Đây… Đây… Đây là… Thiên… Thiên Địa…
Lý Vân Tiêu kết ấn, nhấn vào phương ấn quyết, một luồng sáng vàng bắn ra chiếu rọi nguyên thiên địa, ầm ầm bay ra.
Lý Vân Tiêu không chút tình cảm quát to:
– Thiên Địa Vô Cực, lục đạo luân hồi!
Ấn quyết ảnh hưởng thiên địa, như trời sập đất nứt, nhật nguyệt vô quang. Vong tình kiếm khí của Ngô Câu Sương Tuyết Minh trở nên lu mờ trước phương ấ này, hoàn toàn bị nuốt.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Hai lực lượng va chạm nổ tung, lôi đài tràn ngập ánh sáng vàng chói lòa, không gian như bị đông lại vào khoảnh khắc này. Lý Vân Tiêu, Chu Ngọc Sơn bị lực lượng va chạm nuốt mất.
Người xung quanh chỉ thấy một mảnh trắng xóa, lôi đài vỡ ra từng tấc, nhiều đá vụn bị năng lượng tàn phá trùng kích bay lên trời, cực kỳ rung động. Bốn phía lôi đài có cao thủ sử dụng chân khí ngăn cản lực lượng trùng kích, nếu để lực lượng khuyếch tán sẽ có nhiều người vô tội bị thương.
Bình luận