– Chuyện nào ra chuyện đó. Trước đưa một ức nguyên thạch là phí trám miệng, điều kiện khác tính sau.
Tân Bì sừng sỡ, đây là thiếu niên mười lăm tuổi sao? Nếu người bình thường nghe số nguyên thạch khổng lồ này đã sớm mừng lên mây, làm sao bình tĩnh suy nghĩ rõ ràng được? Tân Bì cảm thấy gã mới là thiếu niên mười lăm tuổi, còn Lý Vân Tiêu là cáo già.
Tân Bì gật đầu, bất đắc dĩ nói:
– Chút nữa ta sẽ đến tìm ngươi.
Tân Bì liếc từng người Chu gia, ánh mắt sắc bén, hừ lạnh một tiếng:
– Chu Dương Tiêu là gia chủ của Chu gia nhưng dám phá hỏng quy tắc quyết đấu của Kim Ô Lôi Thần Đài, sẽ chịu khổ ba đao sáu động, chìm vào ao Hắc Thủy chịu phạt ba năm!
– Ủa?
Đám người biến sắc mặt, kinh hoàng, chỉ có Chu Dương Tiêu là vẻ mặt cay đắng ủ rũ.
Cái gọi là ba đao sáu động còn đỡ, chỉ là ba mũi dao nhọn đâm thủng ngực, cơ thể thủng sáu cái lỗ. Tu vi Vũ Tông như Chu Dương Tiêu không sợ gì hình phạt này. Còn ao Hắc Thủy là tuyệt cảnh, nước có tính ăn mòn rất mạnh, Vũ Tông ngâm trong đó ba năm sẽ thành khung xương.
Nhưng nội tình của Chu gia rất sâu, sẽ có cách giup Chu Dương Tiêu chống đỡ Hắc Thủy xâm nhập thân thể.
Tân Bì nhìn quét toàn trường:
– Quyết đấu kết thúc, mọi người giải tán!
Uy nhiếp khuyếch tán, đám người nghẹt thở.
Mọi người thấy kịch diễn xong, ngoan ngoãn về nhà. Nhưng khắp nơi hắn la ó, nghe kỹ là chửi Chu gia vô dụng.
Nếu lúc bình thường người Chu gia đã xông lên giết người, nhưng lúc này Chu gia không có tâm tình gây sự. Hơn nữa có quá nhiều người, toàn là đám cờ bạc cá cược thua, giết không hết.
Những người thắng thì mừng rỡ lên mây, giơ ngón cái hướng Lý Vân Tiêu biểu đạt hảo cảm.
Trình Hiểu Lam mỉm cười nói:
– Chúc mừng Vương Thần huynh lời to.
Vương Thần cười cười, vui vẻ nói:
– Thân thể, nhưng Lý Vân Tiêu đúng là mạnh vượt dự đoán của chúng ta.
Mặc Tử Khiêm sắc mặt âm trầm hừ lạnh một tiếng:
– Chu Ngọc Sơn quá vô dụng!
Ngày thường cả nhóm tụ họp với nhau, nhưng giờ Chu Ngọc Sơn chết, Mặc Tử Khiêm, Trình Hiểu Lam, Vương Thần không hề có vẻ thương hại ngược lại trào phúng.
Sinh trong thế gia quý tộc, quen thấy ấm lạnh tình đời, mạnh ăn thịt yếu đã rèn luyện ra máu lạnh.
Gia chủ ba thế gia đứng dậy, nhìn nhau cười.
Chu Ngọc Sơn chết thảm, quan hệ giữa Chu gia và Đoạn Tình Sơn chấm dứt, còn tổn thất một hậu bối xuất sắc. Chu gia từ thiên đường rớt xuống địa ngục, bọn họ thích thú thấy điều này.
Mặc Địch nghĩ một đằng nói một nẻo an ủi:
– Dương Tiêu huynh, Trường Phát trưởng lão, so đấu lôi đài sống chết do trời, hãy nén bi thương.
Ngữ điệu trống rỗng, nghe là biết chẳng thật lòng thông cảm.
Hai gia chủ khác cũng làm bộ làm tịch chia buồn, dẫn đám tiểu bối rời đi.
Tân Bì đứng yên tại chỗ không biết đang suy tư điều gì, khẽ thở dài:
– Chúng ta cũng đi.
Tân Bì ngước nhìn Tân Như Ngọc, nhíu mày dặn dò:
– Ta biết trong lòng ngươi không phục nhưng hiện tại ta cảnh cáo ngươi tuyệt đối đừng đụng chạm Lý Vân Tiêu, sau này sẽ có cơ hội.
Tân Như Ngọc sửng sốt, bất mãn chắp tay nói:
– Vâng thưa thúc tổ phụ.
Tân Bì gật gù, kiêng dè nhìn Nhạc Cửu Lâm toàn thân trùm áo đen. Tân Bì mang theo Chu Cẩn, Áo Địch Già rời đi.
Tân Như Ngọc ngồi một mình nhìn Lý Vân Tiêu ở phía xa, lẩm bẩm:
– Nhạc thúc thúc, làm sao đây?
Nhạc Cửu Lâm lộ ra khuôn mặt, mắt nhìn chằm chằm Huyền Lôi Kinh Vân Hống ở phía xa.
Mắt Nhạc Cửu Lâm lóe tia sáng nói:
– Ta không biết có nên đụng vào Lý Vân Tiêu không nhưng ta quyết có được co nyêu thú này!
Tân Như Ngọc biến sắc mặt, mắt lóe tia tàn nhẫn, nhẹ gật đầu.
Đám đông giải tán, than thở về nhà ngủ, hoặc tìm thê tử trút cơn tức. Người vui thì lao tới các bàn cược lĩnh tiền. Vì xác suất bồi tiền qua lớn nên nhiều sòng bạc giây lát cạn tiền, nhiều người không trả nổi nguyên thạch bị đánh chết tại khu buôn bán.
Người Viêm Vũ thành theo Cổ Vinh, Lý Trường Phong sắp xếp đi lấy nguyên thạch thắng tiền cược từ trước, thu nhập hơn hai ngàn vạn khối trung phẩm nguyên thạch. Số lượng làm Lý Trường Phong, Cổ Vinh suýt xỉu.
– Chúng ta cũng trở về đi, tiểu thư.
Vu Dung nhìn Đinh Linh Nhi đứng ngây người, hỏi:
– Tiểu thư?
Đinh Linh Nhi nhíu mày, bộ dáng tâm sự nặng nề nhìn Lý Vân Tiêu phía xa, lặng lẽ rời đi.
Vu Dung thoải mái đi theo sau Đinh Linh Nhi. Thực lực của Lý Vân Tiêu vượt xa dự đoán của Vu Dung, cường giả Vũ Tông cũng bị hắn phất tay đè chết. Sức chiến đấu như thế đừng nói trong Hỏa Ô đế quốc, nhìn khắp Thiên vũ đại lục cũng thuộc hàng hiếm hoi.
Vu Dung khâm phục tầm mắt và hào khí của Đinh Linh Nhi, nhưng lão không hiểu vì sao nàng rầu lo. Vu Dung tòm ò hỏi.
Mắt Đinh Linh Nhi lóe tia sáng, khẽ thở dài:
– Chim đầu đàn sẽ bị bắn rơi. Hiện tại cácp hương thế lực kéo đến, Vân thiếu gia sớm lộ ra thực lực của mình, một hơi đặc biệt thượng tầng Hỏa Ô đế quốc, còn đắc tội Đoạn Tình Sơn, ta sợ hắn dây vào rắc rối.
Vu Dung chìm trong suy tư, trầm giọng hỏi:
– Nếu Lý Vân Tiêu bị giết thì chuyện của chúng ta biết tính sao? Hay triệu tập lực lượng Thiên Nguyên thương hội đến bảo vệ hắn?
Đinh Linh Nhi trầm ngâm giây lát, mỉm cười nói:
– Hy vọng là ta suy nghĩ nhiều, chúng ta không thể phỏng đoán hành động của Vân thiếu gia. Trước mắt Nam vực gió nổi mây phun, tùy tiện triệu tập lực lượng lại đây sợ rằng sẽ gây ra tứ phương chấn động. Nếu bị thương hội khác biết quan hệ giữa Vân thiếu gia và chúng ta sẽ càng nguy hiểm hơn. Thoạt trông Vân thiếu gia hành động lỗ mãng, hữu dũng vô mưu, nhưng thật ra suy tính kỹ càng, mưu kế chồng chất. Ta không nhìn thấu Vân thiếu gia được.
Đôi mắt Đinh Linh Nhi sâu thẳm nhìn lên trời, mỉm cười nói:
– Giơ tay nhấc chân trấn chết Vũ Tông, huyền khí kỳ lạ kia không phải vật tầm thường. Có thể bồi dưỡng ra đệ tử xuất sắc như thế, lại có nội tình cường đại như vậy, Lý Vân Tiêu ơi là Lý Vân Tiêu, thế lực sau lưng ngươi rốt cuộc là ai?
Đột nhiên tia chớp xẹt qua bầu trời, Lý Vân Tiêu cưỡi Huyền Lôi Kinh Vân Hống lướt nhanh qua Thượng Dương thành bay một hướng.
Lòng Đinh Linh Nhi rung động, con ngươi co rút giật mình kêu lên:
– Vạn Bảo Lâu? Chẳng lẽ thế lực sau lưng hắn thật sự là Vạn Bảo Lâu?
Thoáng chốc tất cả thế lực tập trung ánh mắt vào Vạn Bảo Lâu.
Một lát sau, trong gian phòng khách xa hoa nhất của Vạn Bảo Lâu, Ân Triều Dương mặt khổ qua mướp đắng ủ rũ gục đầu, chỉ huy nữ tỳ xinh đẹp rót trà bưng nước, tiếp đãi Lý Vân Tiêu với quy cách cao nhất.
Lý Vân Tiêu lưu luyến thu về tầm mắt nhìn các mỹ nữ xuyên ta, hắn chuyển sang ngó Ân Triều Dương, mỉm cười hỏi:
– Như thế nào? Ân trưởng lão không hoan nghênh ta?
Ân trưởng lão rối rít phân bua:
– Không dám, Vân thiếu gia từ xa đến làm hàn xa rực rỡ hẳn lên, nhưng mà…
Lý Vân Tiêu bưng tách trà thơm lên nhấm nháp, mỉm cười hỏi:
– Nhưng sao?
Lý Vân Tiêu ngồi bên cạnh làm bộ gã là không khí, cầm bánh ngọt tinh xảo trên bàn lên nhâm nhi, háo sắc tăm tia mấy mỹ nữ xinh đẹp trong phòng.
Bình luận