– Cái này…
Vương Cường nuốt nước bọt, không ngờ có thể ẩn trận pháp vào hư không, hoàn toàn chính là bẩy rập ah! Dùng thực lực Vũ Tông của hắn phải cực lực cảm nhận mới phát hiện một ít cổ quái. Những Vũ Tông dốc sức liều mạng kia thì làm sao phát hiện ra đây?
Sau khi uống cạn nửa chung trà, các loại khí tức từ từ tới gần. Thạch thú vẫn cuộn tròn lăn tới, nhưng đã ít đi vài tên Vũ Tông, chỉ có chín người, hiển nhiên có năm người chết thảm.
– Phía trước! Lý Vân Tiêu ở phía trước!
Chu Tử Nguyên nhìn chằm chằm vào Hạo Thiên Kính, mạnh mẽ kêu to lên.
Một đám người nghe xong, tinh thần chấn động, tất cả lửa giận ngập trời, tốc độ càng nhanh hơn vài phần, liều mạng già xông tới. Phản ứng của bọn họ đầu tiên chính là bầm thây Lý Vân Tiêu thành vạn đoạn!
Vèo! Vèo! Vèo!
Chín người bay qua không trung, nhảy vào khu vực Lý Vân Tiêu bày trận, trong lúc này đều dừng lại, không nói tiếng nào đứng trên không trung. Nhưng mà khí tức không ngừng tăng lên, bộc phát tới cực hạn.
– Đã xảy ra chuyện gì?
Trong nội tâm Vương Cường kinh ngạc, những người này trì trệ không tiến, dường như trong mắt còn đang mê ly. Mà thạch thú đảo mắt đã tới, nếu như vẫn không thanh tỉnh thì sẽ chết chắc.
Hai mắt Lý Vân Tiêu biến thành màu yêu nghiệt, hắn đang dùng tinh thần lực chế tạo ảo thuật thật lớn, làm chín người này dừng lại một lát. Rốt cục đợi đến lúc thạch thú đuổi theo thì tinh thần của hắn buông lỏng, ảo giác trong mắt chín người đã không còn. (DG: ở đoạn này tác giả ghi từ chín người biến thành mười bảy người, mình sửa lại chín người giống như từ đầu chương, sau này có khác biệt sẽ sửa lại)
– Xảy ra chuyện gì?
Chín người đã thanh tỉnh lại, tức giận nhìn chằm chằm vào Lý Vân Tiêu, trong giây lát phát hiện bầu trời tối sầm, thạch thú cuộn tròn đã lao tới, khôi phục hình thái yêu thú, nó như một ngọn núi đánh thẳng xuống.
Hai tay Lý Vân Tiêu đột nhiên bắt quyết, hét lớn một tiếng.
Trận pháp bố trí lúc trước hiển hiện ra, giống như một quang luân thật lớn không ngừng xoay tròn tập trung vào thạch thú. Một quyền của nó dừng lại, làm cho chín người tránh né dễ dàng.
– Kim quang bảo luân, tứ phương chi lực, than!
Lý Vân Tiêu quát nhẹ, quang luân to lướn của trận pháp co rút lại sau đó sụp xuống, dường như không gian bốn phía cũng áp súc lại.
Ánh mắt thật nhỏ của thạch thú co rút lại, thả ra hào quang đen nhánh, dường như đã bị khiêu khích, hai đấm to lớn vung lên, nó không ngừng gào to, trên bầu trời xuất hiện tiếng nổ mạnh ầm ầm, dưới quyền uy của nó, bầu trời như bị đánh vỡ ra.
Người bốn phía nhìn thấy cảnh tượng này, cả kinh tới mức nội tâm phát lạnh. Quyền uy của quái vật khổng lồ như thế ai mà đỡ nổi!
– Còn nhìn làm cái gì? Hiện tại không ra tay, chờ trận pháp của ta vỡ ra, tất cả mọi người phải chết!
Lý Vân Tiêu đột nhiên quát to lên, trận pháp của hắn lấy huyền khí làm mắt trận, chúng không ngừng bị quyền phong đánh tan, bắn ra từng gợn sóng.
– Lý Vân Tiêu, cho dù chết ta cũng muốn giết ngươi trước!
Dương Phương Chu vừa thấy hắn, hốc mắt lập tức đỏ bừng, băng gấm màu bạc trải ra lao tới.
Lý Vân Tiêu lạnh lùng nhìn qua hắn, nói:
– Ngươi giết ta, trận pháp sẽ lập tức phá vỡ. Các ngươi độc chiến thạch thú đi thôi.
Vèo!
Hắn lời này rõ ràng có tác dụng, một đạo ánh sáng tím hiện lên, lập tức đánh rơi băng gấm màu bạc. Chiến Phàm trực tiếp ngăn ở trước mặt Lý Vân Tiêu, lạnh giọng nói:
– Có bất kỳ thù hận gì cũng áp xuống cho ta! Hiện tại tất cả mọi người liên thủ diệt thạch thú này, nếu không ai cũng đừng mong sống sót rời đi.
Chiến Phàm đã phát hiện uy lực trận pháp của Lý Vân Tiêu cực lớn, không chỉ vây khốn thạch thú ở trong đó, lại còn tạo thành tổn thất nhất định với thạch thú. Nếu phối hợp trận pháp này, chín tên Vũ Tông bên mình đồng loạt ra tay cũng không phải là không có trông cậy vào. Nếu không một đường trốn, kết cục cuối cùng vẫn là bị tiêu diệt.
Những người còn lại hiểu rõ đạo lý kia, Tiết Khuyết lạnh lùng nói:
– Ai thời điểm này dám tính toán thù riêng, ta là người đầu tiên giết kẻ đó!
– Ra tay!
Chiến Phàm hét lớn một tiếng, Tử Ảnh Kiếm phá thể mà ra, hình thành kiếm ảnh to lớn trên không trung, lập tức tử khí trùng thiên, trường kiếm chém ra.
Tròng mắt thạch thú bắn ra hắc quang, phát ra tiếng rống to lớn, một quyền nện vào kiếm phong, phát ra âm thanh kim loại chói tai. Trận tốc của Lý Vân Tiêu nhanh chóng sụp xuống, còn thừa những huyền khí ở mắt trận thả bảo quang ra, áp vào trung tâm quang luân.
Trong tay Tiết Khuyết xuất hiện con dấu kim loại, trực tiếp hóa thành núi nhỏ nện vào thạch thú.
Chiến Phàm Tử Ảnh Kiếm sau mấy hô hấp bay trở về, hào quang ảm đạm. Người khác cũng nhận phải trùng kích to lớn, phun ra một ngụm máu tươi rút lui mấy chục thước.
Lúc này con dấu kim loại của Tiết Khuyết bắn ra hào quang mạnh mẽ, từ trên cao rơi xuống, trực tiếp nện vào lưng thạch thú, phát ra tiếng nổ kinh thiên!
Những người còn lại không ngừng ra tay, Lữ Thanh Thành, Dương Phương Chu, Trầm Ngao Bắc, Trịnh Thất Tình bốn người nhìn chằm chằm vào Lý Vân Tiêu hận đến nghiến răng ngứa, nhưng mà rốt cục nhịn xuống, biết rõ đại cục làm trọng, nhao nhao ra tay với thạch thú.
Hơn mười đạo quang mang sáng sáng ngời đánh thẳng vào thạch thú.
Lạc Vân Thường cùng Vương Cường bên dưới nhìn qua kinh tâm động phách, hơn mười tên Vũ Tông đại chiến yêu thú Vũ Hoàng, loại tràng diện to lớn này bọn họ chưa từng trải qua, chỉ cảm thấy có cảm giác sơn băng địa liệt.
Rống!
Thạch thú đang bị quang luân vây khốn hét to lên, thân thể của nó bị các cao thủ đánh sụp xuống, thân thể cực lớn bị tổn thương khắp nơi, dường như muốn sụp đổ xuống.
Mọi người nhìn thấy thế vui mừng trong lòng, cảm thấy Vũ Hoàng cũng không phải không thể chiến thắng, cả đám tin tưởng tăng nhiều, thi triển tuyệt chiêu càng có lực.
Ở xa xa Chiến Phàm hít một hơi, lại vung Tử Ảnh Kiếm xông tới.
Rốt cuộc thạch thú không trụ nổi, nó bị quang luân vây khốn, không chỉ có không gian chi lực nặng nề áp lên người, hơn nữa tổn thương to lớn làm giảm năng lực hành động của nó, lúc này nó lâm vào trạng thái bị động chịu đòn, thân thể không ngừng có đá rơi xuống.
Nó cũng nhìn ra nhân tố chế ước mình phát uy chính là quang luân, mà mỗi đánh bại một kiện huyền khí, lực lượng quang luân yếu hơn vài phần.
Oanh!
Thời điểm quang luân chưa biến mất toàn bộ, thạch thú rốt cục chống đỡ không nổi cả đám người, cả lồng ngực nổ ra, hóa thành từng khối đá vụn. Ngay sau đó từ đầu sọ bắt đầu, đá vụn từ trên cao rơi xuống, hóa thành từng khối đá nhỏ.
– Thành công!
Mọi người đại hỉ, nhưng dù sao cũng là yêu thú cấp bậc Vũ Hoàng, ai cũng không dám chủ quan, tiếp tục oanh kích, đá vụn không ngừng rơi xuống như mưa nhưng mà không có chạm đất.
Bình luận