Đinh Linh Nhi “Phốc phốc” bật cười, nhìn qua Lý Vân Tiêu quýnh lên, khẽ nói:
– Có phải hay không ah, Vân thiếu, ngươi nghe qua chưa?
Lý Vân Tiêu vẻ mặt nghiêm túc, lộ ra gương mặt chính nghĩa, chính khí nghiêm nghị nói:
– Cổ Phi Dương đại nhân tài hoa cùng mỹ mạo xuất chúng, là hóa thân anh hùng cùng hiệp nghĩa. Cả đời đều muốn cải biến bầu không khí xã hội, đề cao hành vi và nhiệm vụ của người trẻ tuổi, cho nên cả đời chưa lập gia đình.
Trong mắt Chu Lôi sáng ngời, nói:
– Thì ra Vân Tiêu đại sư cũng là người sùng bái Cổ Phi Dương đại nhân. Ta nghiên cứu sự tích cả đời của Cổ Phi Dương đại nhân, rút ra kết luận kinh người.
Lý Vân Tiêu cau mày nói:
– Kết luận gì?
Người bốn phía rướn cổ lên nghe, loại chuyện bát quái này rất hợp với người xấu, huống chi đây là nhân vật phong vân. Hải Lâm cũng đầy là hứng thú, vẻ mặt tập trung lắng nghe.
Chu Lôi thần thần bí bí nói khẽ:
– Các ngươi ngàn vạn không thể nói cho đoàn trưởng đại nhân biết! Theo thành quả ta nghiên cứu, Cổ Phi Dương sở dĩ chung thân chưa lập gia đình, hắn nhất định có chuyện khó nói của nam nhân.
– Chuyện ẩn khó nói?
Mọi người nhao nhao xúm lại, giống như “con vịt” kéo dài cổ ra.
– Hắc hắc, chuyện ẩn khó nói, mọi người hiểu mà.
Chu Lôi cười lên như khỉ, nói:
– Đơn giản chính là như vậy, bệnh liêt dương bất lực, lên mà không kiên, kiên mà không lâu, lâu mà không bắn, bắn mà không tinh, tinh mà không nhiều, nhiều mà không sống…
Gương mặt Lý Vân Tiêu biến thành quả cà tím, trong mắt hắn phun ra lửa, muốn tiến lên giết người.
Chu Lôi bị bộ dáng của hắn làm giật mình, nói:
– Ngươi cũng đừng không tin, ta có lý có cứ rõ ràng. Chư vị tới, tới…
Hắn nói:
– Ta còn có rất nhiều thành quả nghiên cứu khác, đến, ta nói cho mọi người nghe. Cổ Phi Dương ah, vô cùng có khả năng bị…
Một đám người lập tức hứng thú, nhao nhao gom góp lại, ngay cả Hải Lâm cũng từ trên xe ngựa bò xuống chen vào.
Đinh Linh Nhi nhìn qua Lý Vân Tiêu, cười nói:
– Vân thiếu, thật như thế không? Vậy ngươi có biện pháp chữa đấy. Thiên Nguyên thương hội chúng ta có đan phương Lực Sĩ Đan thời thượng cổ, sau khi ăn vào không chỉ có vấn đề toàn bộ tốt lên, hơn nữa thân cường tráng như trâu nha.
Khóe miệng Lý Vân Tiêu tươi cười châm chọc, lộ ra ánh mắt dâm dâm nhìn qua bộ ngực sữa của Đinh Linh Nhi, nói:
– Xem ra Linh Nhi tiểu tỷ rất hiểu a, lần sau mang cho ta mấy hạt, ta thử hiệu quả!
Đinh Linh Nhi thấy Lý Vân Tiêu cao thấp dò xét mình một lần, còn có nụ cười tà tà, lập tức mắc cỡ đỏ mặt. Nàng dù sao cũng là nữ hài tử, làm sao bằng kẻ lão luyện như Lý Vân Tiêu.
Cả đám người cười rộ lên trong yêu nguyên, thỉnh thoảng còn cười vang. Một chút cũng không có cảm giác vừa thoát ly khỏi chém giết sinh tử.
Mấy người giám sát ở xa vẻ mặt trầm xuống, ánh mắt đầy lo lắng.
Tư Đồ Hoành xem một hồi, nói:
– Cố tiên sinh, bọn chúng dừng lại, làm sao bây giờ?
Cố tiên sinh chán ghét nhìn hắn một cái, mắng:
– Ngươi dầu gì cũng là cao thủ, vì sao suốt ngày hỏi vì sao thế? Ta bố trí ở phía trước, cho dù bọn chúng khôi phục thể lực cũng đừng mong xông qua. Ta đúng là muốn nhìn, cao nhân trong thương hội làm sao tiếp chiêu này của ta.
Hai mắt của hắn có hào quang chớp động, trong mơ hồ có chút kích động.
Tư Đồ Hoành bị khiển trách một câu, sắc mặt tức giận tái nhợt. Nhưng người trước mặt là cấp trên bỏ cái giá lớn mời tới, hắn cũng đắc tội không nổi, đành phải nuốt tức giận vào trong bụng, nội tâm an ủi gia phả của đối phương vài lần.
– Hừ, mặc ngươi có thủ đoạn thông thiên gì, Cố Nguyệt Sinh ta đã bố trí Thất Chuyển Nguyên linh Trận, đương kim trần thế người có thể phá rải rác không có mấy.
Trên mặt Cố Nguyệt Sinh đầy cao ngạo, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào phía trước.
Thương đội nghỉ ngơi một lúc, bắt đầu chậm rãi tiến lên, đã không cách nào đi trong trời tối về nội thành, cho nên cũng không vội.
– Càng đi về phía trước chính là rừng cây, cũng là nơi địch nhân có khả năng mai phục. Không bằng nghỉ ngơi và khôi phục ở đây, sáng sớm ngày mai trực tiếp tiến lên.
Thương đội đi qua khu đất bằng rộng lớn, Chu Lôi ngắm nhìn qua xa xa, nói:
– Lại tiến lên ba dặm chính là khu vực nghỉ ngơi.
Lý Vân Tiêu nhìn qua phía trước, đột nhiên nói ra:
– Ta ngược lại cảm thấy tiến vào trong rừng sẽ an toàn hơn, trên cánh đồng bát ngát này địch nhân sẽ ở chỗ sáng, chúng ta ở trong tối. Một khi cùng tiến vào rừng cây, dưới tình huống có yểm hộ, tất cả mọi người sẽ không phát hiện lẫn nhau, đây là công bằng.
Chu Lôi sững sờ, trên mặt lộ ra vẻ cổ quái, cười nói:
– Ha ha, Vân Tiêu đại sư tuy thuật đạo kinh người, võ đạo cũng không tầm thường. Nhưng mà chuyện đánh cướp chỉ sợ ngươi không thường làm. Loại chuyện này có thể dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, chỗ càng bí mật càng dễ ra tay.
Thần sắc Lý Vân Tiêu hờ hững, không nói thêm gì nữa.
Dùng thực lực của hắn bây giờ, trừ phi là đại cao thủ trong Vũ Hoàng, nếu không căn bản không làm gì được hắn. Mặc dù thật sự gặp tồn tại này, hắn cũng có đầy đủ lực bảo vệ mình. Cho nên cũng không thèm quan tâm.
Rất nhanh, một khu rừng xuất hiện trước mặt mọi người.
Chu Lôi làm thủ thế dừng lại, nói:
– Hạ trại ngay chỗ này.
Thương đội nhanh chóng dừng lại, dựng lên mấy lều vải, hơn phát đống lửa bốn phía phòng ngừa kẻ địch.
– Bọn họ quả nhiên dừng lại trước rừng cây. Tư Đồ Hoành, ngươi dự tính quả nhiên hữu hiệu.
Xa xa trong mắt Cố Nguyệt Sinh sáng ngời.
Tư Đồ Hoành cười hắc hắc, đắc ý nói:
– Hai con cá tạp Chu Lôi cùng Hồng Vũ này tuy tứ chi phát triển, nhưng đầu óc có hạn, ta tùy tiện suy nghĩ là có thể khám phá ý đồ của chúng.
Cố Nguyệt Sinh không nói cái gì nữa, hắn nhìn qua chân trời xa xa, ánh mắt vẫn không nhúc nhích.
Đột nhiên Tư Đồ Hoành cảm thấy mất mặt, mấy lần muốn mở miệng hỏi thăm, lại sợ đối phương răn dạy, vẻ mặt nhàm chán đứng ở đó, dần dần dứt khoát nhắm mắt lại dưỡng thần.
– Đến!
Đột nhiên Cố Nguyệt Sinh nói ra, trong mắt của hắn xẹt qua một tia khác thường.
Đột nhiên Tư Đồ Hoành mở hai mắt, dọc theo ánh mắt của hắn nhìn lại, chỉ thấy dưới ánh mặt trời có ánh sáng, vốn là chỉ có một ngôi sao, sau đó chậm rãi nhiều lên, trong chu thiên tinh thần đột nhiên có một ngôi sao mày tím đong đưa, rốt cục thoát ly vị trí ban đầu rơi xuống.
Thương đội đang hạ trại, Đinh Linh Nhi đột nhiên nhìn bầu trời, kinh hỉ nói:
– Mau nhìn, có sao băng!
Trong thương đội đều là võ tu, không ít đã bắt đầu nhắm mắt tu luyện, không có người nào rãnh rỗi ngắm sao băng như nữ hài tử. Huống chi trên cánh đồng bát ngát này, lưu tinh mỗi ngày đều có, sớm đã xem buồn nôn rồi.
– Thật xinh đẹp ah!
Chỉ có nữ hài tử Lạc Vân Thường cũng nhìn qua, lúc này chạy tới Lý Vân Tiêu nói:
– Vân thiếu, ngươi mau nhìn, cảnh đêm thật mỹ lệ!
Lý Vân Tiêu cười khổ một tiếng, hắn cũng muốn tĩnh tâm tu luyện, bị đẩy không có biện pháp, đành phải đưa mắt nhìn lên.
Bình luận