Chu Lôi làm ra thủ thế mời, liền không nói một lời tự động rời đi.
Lý Vân Tiêu bước vào trong đó, thần thức có khẽ đảo qua, không dám dò xét quá kĩ, loại khí tức mà không phát, như ẩn như hiện kia đã chứng minh người trước mặt hắn tuyệt đối là tồn tại cấp bậc Vũ Tôn.
Trung niên nam tử quay đầu, nhìn Lý Vân Tiêu, đồng tử có chút co rụt lại, lập tức khôi phục lạnh nhạt, nói:
– Ngươi chính là Thuật Luyện Sư ngũ giai Lý Vân Tiêu?
Lý Vân Tiêu mỉm cười, phối hợp đi đến ngồi trên một cái ghế bên cạnh, sau khi ngồi xuống lại nhếch chân ra ngoài, nói:
– Ngươi chính là Phó đoàn trưởng Hải Bắc Phi của dong binh đoàn Thái Điểu sao?
Hải Bắc Phi há to mồm ngạc nhiên một chút, người trẻ tuổi dám làm càn trước mặt mình như vậy còn chưa từng thấy qua. Mặc dù là ái tử Hải Lâm cũng bị hắn quản giáo cho dễ bảo, không dám ở trước mặt hắn đánh rắm lấy một cái.
– Ha ha, người trẻ tuổi, rất có đảm lược. Ta nghe Lâm Nhi nói dọc đường này may mà nhờ có ngươi, bằng không thì bọn hắn có khả năng bị diệt toàn bộ rồi?
Hải Bắc Phi vừa nghĩ tới đối phương con trai và bộ hạ mình, lại có thân phận Thuật Luyện Sư dong binh đoàn Thái Điểu nên cũng không so đo nhiều, nhẹ nhàng nói:
– Vân Tiêu đại sư trẻ tuổi như vậy đã có thực lực không tầm thường. Không biết thuộc về thế lực nào?
Hắn bắt đầu hơi chút thăm dò.
Lý Vân Tiêu cười nói:
– Chỉ là người trong một tiểu thành tại Nam Vực thôi.
Hải Bắc Phi có chút nhíu mày, nói:
– Nam Vực? Nam Vực cũng không có đại phái gì, bất quá gần đây chuyện Tu Di Sơn mở ra ngược lại cực kỳ huyên náo, nghe nói còn có hai vị Phong Hào Vũ Đế hàng lâm nữa, không biết có thật không?
Lý Vân Tiêu nói:
– Ta đối với mấy chuyện linh tinh kia không có hứng thú, bất quá hai đại Phong Hào Vũ Đế hàng lâm cũng không giả.
Hải Bắc Phi nhíu chặt mày lại, tiểu hài tử này nhìn qua chỉ mới mười lăm tuổi, sao nói chuyện lại mang đến cho người cảm giác cẩn thận thế chứ, đã nói qua vài câu mà ngay cả một chút tin tức hữu dụng cũng không có, hắn buồn khổ nói:
– Không thể tưởng được trong Nam Vực lại có thể xuất hiện nhân tài như Vân Tiêu đại sư, dù là phóng mắt khắp các môn phái cường đại trong thiên hạ cũng cực kỳ bất phàm.
Lý Vân Tiêu phối hợp bưng lên chén trà trên mặt bàn, nhẹ nhấp môi, cười nói:
– Ta thấy thiên phú Hải Lâm thiếu gia cũng rất không tệ mà.
Hải Bắc Phi trong mắt sáng ngời, tựa hồ đã tìm được mục tiêu, ai thán nói:
– Đáng tiếc đứa nhỏ này trời sinh thể chất quá yếu, Vân Tiêu đại sư cũng hiểu rõ máu của hắn…
– Aizz!
Lại là một tiếng thở dài.
Lý Vân Tiêu trong nội tâm âm thầm bật cười, Hải Bắc Phi này tất nhiên là có chuyện tìm hắn, lại không chịu chủ động mở miệng, muốn đợi mình tự sa vào. Cho nên trên mặt hắn cũng giả bộ thập phần buồn rầu đồng tình, uống liền mấy ngụm trà thơm.
Ánh mắt Hải Bắc Phi mấy lần hữu ý vô ý đảo qua hắn, trong nội tâm không khỏi mắng to lên “Ta thấy ngươi uống trà uống rất vui vẻ ah, nào có chút bi thống đồng tình chứ! Sớm biết như vậy đã mang lá trà rác rưởi nhất cho ngươi uống rồi, để ngươi uống chết luôn! “
Nhưng trên mặt hắn vẫn lộ ra vẻ khổ sở, nói:
– Vân Tiêu đại sư, năm đó đã từng có cao nhân xem qua cho Lâm Nhi, để lại một biện pháp cứu trị, nhưng…
– Aizz!
Lại là một tiếng thở dài, tựa hồ vì đả động Lý Vân Tiêu, miễn cho hắn lần nữa giả ngu chỉ lo uống trà. Hải Bắc Phi thậm chí âm thầm vận dụng nguyên khí ẩn chứa trong tiếng thở dài kia, đủ khiến tấm thần người bị chấn nhiếp.
Lý Vân Tiêu lúc này rốt cục cũng không trầm mặc nữa, hai tay chậm rãi cầm lấy chén trà, đưa cho Hải Bắc Phi xem, nói:
– Phó đoàn trưởng đại nhân, hết trà rồi.
Hải Bắc Phi:
-…
– Như Hoa, Như Hoa!
Hắn hét lớn hai tiếng, một nữ nhân cường tràn chạy đến, dùng thanh âm thô cuồng nói:
– Hải đoàn trưởng, chuyện gì?
Hải Bắc Phi chỉ chỉ Lý Vân Tiêu, nói:
– Khách nhân hết trà rồi, còn không đi đổi trà!
– Vâng!
Nữ nhân kia xoay người đi thu thập chén trà của Lý Vân Tiêu, không nhịn được xin lỗi nói:
– Khách nhân, thực không có ý tứ.
Nàng để tỏ lòng áy náy còn trả lại cho Lý Vân Tiêu một cái mị nhãn, khiến Lý Vân Tiêu kinh hãi đến mức tâm thần hoảng hốt, phảng phất bị công kích tinh thần cường đại vọt vào thức hải, toàn thân bắt đầu run rẩy…, vội hỏi:
– Không có việc gì không có việc gì!
Hải Bắc Phi cười hắc hắc nói:
– Nhớ rõ đổi lá trà tốt nhất, là thứ mà ngày hôm qua Tiểu Tam Tử mới mua đấy.
Như Hoa sững sờ, hoài nghi hỏi:
– Là loại đại diệp trà mười tiền 500 cân mà ngày hôm qua Tiểu Tam Tử mới mua sao?
– Khục khục!
Hải Bắc Phi trùng trùng điệp điệp ho khan vài tiếng, cả giận nói:
– Cái gì mươi tiền 500 cân, lão tử một chưởng đập chết ngươi bây giờ có tin không? Đó là thứ phải tốn cả trăm triệu mới mua được, còn không mau đi!
– Vâng! Vâng!
Như Hoa lại càng hoảng sợ, vội vàng chạy ra ngoài.
Lý Vân Tiêu cũng xấu hổ nở nụ cười, nói:
– Nữ hầu của dong binh đoàn Thái Điểu quả thật phi thường kỳ lạ ah, ha ha.
– Ha ha.
Hải Bắc Phi cười nói:
– Nơi như Khinh Ca Lâm Địa này ngay cả cứt chim cũng không có, có thể tìm được một cây hành tây già như vậy đã rất tốt rồi.
Lý Vân Tiêu vẻ mặt hắc tuyến, nói:
– Lá trà của quý đoàn cũng rất kỳ lạ ah, ha ha.
Hải Bắc Phi cũng hơi có vẻ xấu hổ, ho khan vài tiếng nói:
– Là do hạ nhân không hiểu chuyện, chưa thấy qua các mặt của xã hội. Đại diệp trà hơn mười ức kim tệ, nàng sao hiểu được chứ?
Hắn biến hóa một giọng điệu, thở dài nói:
– Đáng thương cho Lâm Nhi của ta ah, lúc trước có cao nhân để lại một cách cứu trị, chỉ là qua nhiều năm như vậy vẫn không gặp được cơ duyên kia.
Lý Vân Tiêu đứng dậy, lộ ra bộ dạng ngưng trọng, nói:
– Ai nha, xem trí nhớ của ta này! Hải đoàn trưởng, ta đột nhiên nghĩ đến còn có chuyện cực kỳ trọng yếu phải làm, tạm thời cáo từ trước vậy.
– Này, này, chớ đi ah!
Hải Bắc Phi vội vàng ngăn lại hắn, nói:
– Nơi này là căn cứ của dong binh đoàn Thái Điểu, Vân Tiêu đại sư có thể có chuyên quan trọng gì chứ? Ha ha, chúng ta vẫn nên trò chuyện một chút đi?
Lý Vân Tiêu lười biếng nhìn hắn một cái, nói:
– Ta cũng không có tâm tư uống đại diệp trà của quý đoàn đâu.
Hải Bắc Phi cười cười, hét to nói:
– Tiểu Hoàn, mau mang cực phẩm tuyết trân ta trân tàng ra đây!
Một tiểu nha đầu xinh xắn kiều nộn chạy tới, liên tục gật đầu sau đó lại lui xuống, rất nhanh một bình trà tản ra mùi hương thấm vào ruột gan được bưng ra.
Lý Vân Tiêu sau khi nếm qua một ngụm, lúc mới lộ ra vẻ hài lòng.
Hải Bắc Phi cười nói:
– Vân Tiêu đại sư, sao hả? Đây chính là cực phẩm tuyết trân mà ta trân tàng a, ngay cả bản thân cũng không nỡ uống đấy.
Bình luận