– Lãnh Sương Băng Long Đao!
Trầm Phong gào thét lớn xuất hiện bên cạnh người Cửu Sí Linh Xà Điểu, đao mang chém ra một đầu Băng Long, mà bạch sắc quang cầu trong hai vuốt Cửu Sí Linh Xà Điểu cũng đẩy ra ngoài, không ngừng xoay tròn trên không trung, phát ra tiếng cắt đứt không khí chói tai, không ngừng diễn sinh ra vòi rồng, gào thét mà xuống, hai người liên thủ kháng cự lấy quyền kình kia.
Ầm ầm!
Hai gã cường giả tu vị Võ Tôn đỉnh phong liên thủ một kích vậy mà trực tiếp bị quyền kình Võ Đế đánh xuyên qua, như muốn nổ tung lên trên không, khí tức khủng bố chấn cho thân thể hai người bay ra ngoài, rơi vãi trên không trung chút huyết hoa.
Xa Húc Nghiêu sắc mặt lạnh như băng, bỗng nhiên truyền đến tiếng trống ầm vang, khí thế hào hùng, hóa thành tia tia sóng âm chi lực, rót vào trong tai hắn, trùng kích lấy thức hải thần thức!
– Chiến kĩ sóng âm?
Hắn đột nhiên cả kinh, chỉ thấy xa xa trước người Lê xuất hiện một cái Cửu Lê Chiến Cổ, hai tay không ngừng đánh lên đó, trống trận chấn động lan tràn bất định trên không trung, nhưng bốn phía lại bình tĩnh như nước, chỉ có một đạo sóng âm tụ thành một đường, trực tiếp trùng kích thẳng tới hắn.
– Ah! Đáng chết ah!
Màng tai Xa Húc Nghiêu truyền đến đau nhức kịch liệt, hai cổ máu tươi trực chảy ra khỏi tay, trong đầu tất cả đều là tiếng ông vang, đau đầu muốn nứt! Vốn chiến kỹ sóng âm này căn bản không có khả năng làm bị thương hắn, nhưng linh hồn sau khi bị Hồn Nô táp một khối, trạng thái tinh thần đã trở nên cực kỳ bất ổn.
Khặc khặ-x-xxxxx!
Trương Thiệu Thiên lần nữa ném Phệ Hồn Phiên ra ngoài, lâm không triển khai, Kim Sắc Hồn Nô cười quái dị vọt ra, mở ra miệng rộng muốn cắn qua, tuy rằng lúc trước bị Đế Khí xuyên thủng, thực lực đại tổn, nhưng cắn nuốt linh hồn trên cánh tay Xa Húc Nghiêu cũng rất bổ dưỡng, rất nhanh đã khôi phục không ít, lần nữa cắn xé tới.
– Ah!
Kim Sắc Hồn Nô thừa dịp tình thần Xa Húc Nghiêu không thể khống chế, chợt biến đổi kích cỡ, há to miệng cắn xuống, trực tiếp cắn lấy nửa thân trên hắn, không ngừng nuốt vào trong bụng.
– Ah ah ah!
Tiếng kêu thảm thiết thống khổ của Xa Húc Nghiêu truyền đến, nổi giận rống to không thôi, một tia Đế Khí màu vàng bắn ra khỏi cơ thể, xuyên qua thân thể Hồn Nô, cả người hắn dưới Đế Khí vây quanh liền căng ra cái miệng của Hồn Nô, trực tiếp trốn thoát.
Nhưng trên thân đều là máu tươi đầm đìa, tóc tai bù xù vô cùng thê thảm, hai tay ôm lấy đầu không ngừng rống to. Vừa rồi thoáng cái đã bị cắn đi bộ phận linh hồn, hơn nữa tiếng trống trận của Lê càng ngày càng liệt, không chỉ trùng kích thức hải hắn, càng bắt đầu dẫn động khí huyết quanh thân hắn, phảng phất như muốn phá thể mà ra vậy.
– Phong Ấp, ra tay, nhanh ra tay giết những người đó!
Hắn ôm đầu thống khổ gào thét trên không trung, rốt cục buông xuống tôn nghiêm Võ Đế, bắt đầu mở miệng cầu cứu!
Phong Ấp đã sớm cau chặt mày, nhưng cân nhắc đến mặt mũi đồng bạn nên vẫn cố nén, hai tay ôm ngực lạnh lùng nhìn xem. Hiện giờ hai tay để xuống, trường bào dưới gió thổi tung bay phất phới.
Tất cả mọi người trong tràng đều biến sắc.
Thật vất vả dùng hết tuyệt chiêu trấn áp một gã Võ Đế, cũng đã có thành phận vận khí rất lớn trong đó rồi, nếu không phải Xa Húc Nghiêu cuồng vọng tự đại khinh địch, cũng sẽ không rơi vào kết cục tự rước lấy nhục như hiện giờ.
Bởi vì cái gọi là không tìm đường chết sẽ không phải chết!
Phong Ấp lại trầm ổn hơn nhiều, cũng không vội vã ra tay, mà từng bước một đến bên người Xa Húc Nghiêu, bắt đầu kiểm tra thương thế của hắn, sau đó móc ra một viên thuốc cho hắn ăn vào, để hắn lâm không ngồi xếp bằng, điều dưỡng thương thế.
Sau đó lăng không duỗi ra tay phải, đại lượng Đế Khí bành trướng mà ra, vờn quanh bốn phía Xa Húc Nghiêu…, hình thành một không gian phòng ngự, bao lấy cả người hắn vào trong đó, miễn cho lại bị ảnh hưởng.
Mấy động tác này của hắn, tuy rằng cực kỳ bình thường, nhưng lọt vào mắt Lý Vân Tiêu lại khiến lòng hắn trầm xuống. Hành vi của Phong Ấp đã trực tiếp thể hiện ra tính cách trầm ổn của hắn, mỗi một cái đều làm việc cẩn thận từng li từng tí, chứng minh người này nhất định là cao thủ lâm trận!
Dù có đến thêm một tên Xa Húc Nghiêu cuồng vọng tự đại, những người bọn hắn cũng không chống nổi, huống chi là một cương giả Võ Đế càng thêm khủng bố. Trong lòng mỗi người đều phảng phất như bị trọng thạch đè ép, cảm thấy cực kỳ áp lực.
Ánh mắt Phong Ấp đảo qua người từng người, cuối cùng rơi vào trên người Trương Thiệu Thiên, lộ ra hung mang, gật đầu nói:
– Các ngươi… Đều rất tốt!
Trương Thiệu Thiên bị ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm, toàn thân hàn khí đại thịnh, run rẩy, vội vàng lui ra phía sau vài bước, phóng xuất ra Kim Sắc Hồn Nô, ngăn ở trước người mình, vẻ mặt đầy kinh hoảng.
Người còn lại toàn bộ đèu khẩn trưởng, dưới uy áp Võ Đế hô hấp cực kỳ khó khăn, nhưng đều ôm tâm tình quyết một trận tử chiến, tâm tình thoáng dễ dàng hơn một chút.
Giết người chẳng qua chỉ là đầu lìa xuống đất, Võ Đế thì đã sao? Chẳng lẽ có thể giết ta hai ba lần sao?
– Xem ra đều đã làm tốt giác ngộ, vậy thì ta xuất thủ đây!
Phong Ấp sắc mặt trầm xuống, thần sắc trên mặt chuyển thành hàn khí bức người, giơ tay lên cao điểm tới Trương Thiệu Thiên, trong mọi người, hắn chính là người bị phán định là nguy hiểm nhất, cho nên phải giết đầu tiên!
Trương Thiệu Thiên lập tức tựu hít một hơi lạnh, cơ hồ không kịp phản ứng thì chỉ lực đã phá không đánh úp lại, Kim Sắc Hồn Nô lập tức bị đánh xuyên qua, muốn trực tiếp bắn vào ót hắn.
Phanh!
Bỗng nhiên trước ót hắn hiện ra một cái chuông nhỏ, ngăn cản chỉ lực kia lại. Nhưng chỉ lực quá mạnh mẽ, trực tiếp đánh bay chuông nhỏ, từng vòng sóng âm theo tiếng chuông không ngừng khuếch tán trên không trung, hơn nữa chỉ lực sau khi bị ngăn cản bắn ra thành vô số kình phong lan khắp bốn phía.
Sưu sưu sưu!
Sư đệ Trương Thiệu Thiên ở gần đó, còn có người Thánh Hỏa Điện nguyên một đám sợ hãi vội ngăn cản…, tu vị Võ Tôn còn may, ba gã võ giả Võ Hoàng Thánh Hỏa Điện kia đều trực tiếp bị kình phong xuyên qua thân thể, nhao nhao thổ huyết, mất đi tánh mạng!
Diệp Phàm cũng kinh hoảng tránh né, bị một đạo kình khí lan ra bắn thủng cánh tay, máu tươi ồ ồ chảy xuống, hắn vội vàng điểm lên mấy huyệt vị để cầm máu.
Lực lượng còn sót lại từ một chỉ của Võ Đế vậy mà khủng bố như vậy!
Đào Bình sắc mặt trắng bệch, vội vàng cứu trị cho ba gã đồng bạn bị trọng thương kia. Phùng Chư và Thích Quang thì che trước người Diệp Phàm, sợ hắn có điều ngoài ý muốn.
Hoàng Triêu Chung không ngừng bay tới bay lui trên không trung, phát ra tiếng chuông khí uẩn “Ông ông”, chấn ra vô số vòng sóng âm đồng tâm trên không trung, cuối cùng quấn một vòng lần nữa bay trở về trong tay Lý Vân Tiêu.
Vừa rồi Hoàng Triêu Chung bị một ngón tay bắn trúng, hắn cũng bị tâm thần cắn trả rất lớn trực tiếp tổn thương tâm mạch, miệng lớn thổ huyết. Giờ phút này sắc mặt cực kỳ tái nhợt, nhưng vẫn bất khuất không buông tha, chiến ý không giảm!
Bình luận