Diệp Phàm chấn động, trong tay hắn ánh sáng màu xanh thoáng hiện, một thanh bảo kiếm đột nhiên hiện nơi tay, thi triển ra thánh kỹ, một cổ quy tắc chi lực nhàn nhạt hiện ra trên thân kiếm, dựng thẳng kiếm lên ngăn ở trước người.
“Loong coong! “
Binh khí tấn công, ông ông tác hưởng, chấn thanh không dứt, hai người lần nữa thi triển các loại võ kỹ đối chiến với nhau.
Huyền khí trong tay hai người tuy rằng chênh lệch thật lớn, nhưng lúc này so đấu chính là tu vị cá nhân, Đường Kiếp đương nhiên mạnh hơn xa Diệp Phàm, chỉ mấy chiêu đã đánh cho hắn liên tục lui về sau.
– Đại Thập Tự Hư Không Trảm!
Trong lòng Đường Kiếp một hồi bực bội, tụ tất cả lực lượng trên trường đao, hung hăng lâm không chém xuống.
“Phanh! “
Mặc dù không có đao vận hoa mỹ, nhưng lại trực tiếp đánh gãy bảo kiếm trong tay Diệp Phàm, đao mang không giảm bổ lên đầu hắn.
Đao mang kia trực tiếp chém lên Ma Thiên Khải, không thể lưu lại chút dấu vết nào, nhưng lực lượng khổng lồ lại trực tiếp chấn Diệp Phàm bay ra mấy chục thước mới dừng lại.
Trong mắt Đường Kiếp hiện lên hàn quang lăng lệ, muốn đánh chết Diệp Phàm cũng không phải có thể làm được ngay, hơn nữa hắn phát hiện không chỉ có hai người bọn họ, tình huống mỗi người đều giống như vậy, huyền khí đã hoàn toàn mất đi lực lượng, nguyên lực bản thân bắt đầu chậm rãi khôi phục lại như trước!
Đây tuyệt đối là một dấu hiệu không tốt!
Xa xa bọn người Phong Ấp và tiểu Thanh nguyên đám đại hỉ, trong mắt lóe ra sát cơ trùng trùng điệp điệp!
Trong lòng Đường Kiếp cả kinh, không còn chủ ý đánh chết Diệp Phàm nữa, trực tiếp phi thân chộp tới cái thủy tinh màu vàng kia.
“Két đăng” thoáng một phát, tựa hồ toàn bộ không gian màu vàng đều theo đó mà bỗng nhúc nhích, thần kinh mỗi người đều xiết chặt.
Đặc biệt là bọn người Phong Ấp và tiểu Thanh ở phương xa, sau khi cảm nhận được lực lượng dần dần khôi phục lại liền đang từng chút ích lũy lực lượng, tùy thời chuẩn bị ra tay.
Lúc trước Huyền khí vực giới xuất hiện, những người này biệt khuất đến muốn khóc, sớm đã oán khí đầy ngập, giờ phút này lửa giận và phẫn nộ toàn thân đang không ngừng thiêu đốt, chỉ có điều lực lượng thủy tinh màu vàng quá mạnh mẽ, bọn hắn cũng không dám lỗ mãng, bởi vậy nguyên một đám gắt gao nhìn chằm chằm vào Đường Kiếp, chờ đợi thời cơ.
Đường Kiếp sau khi nắm thủy tinh màu vàng trong tay, hải dương màu vàng chiếu rọi khắp thân thể hắn khiến mọi thứ mơ hồ, chỉ truyền đến thanh âm kích động, mang theo hưng phấn run rẩy, lẩm bẩm nói:
– Lực lượng, đây là lực lượng! Ta cảm nhận được lực lượng mà trước kia không có! Đây là Nặc Á chi chu sao? Nó là thuộc về ta!
– Nói nhảm nhiều quá! Nếu như không có biến cố nào khác thì…, ngươi đi chết đi!
Đột nhiên không trung truyền đến thanh âm của tiểu Thanh, lực lượng hắn đã khôi phục hơn phân nửa, thân hóa lôi điện không ai có thể cản nổi tốc độ của hắn, lập tức đã xuất hiện ở ngay sau lưng Đường Kiếp, vẻ mặt âm lãnh.
“Chi! “
Đường Kiếp chấn động, vội vàng quay người chém ngang qua, lôi điện chi lực cường đại của tiểu Thanh khiến toàn thân hắn đều sởn hết cả gai ốc.
Chu Tước Đao mang theo một mảnh đao mang, chém vào trong cơ thể tiểu Thanh, cũng không chịu lực cản quá lớn, trực tiếp quét ngang vào trong, ở trên mặt đao nổi lên lôi quang hồ quang điện “Đùng đùng”, ở trong kim sắc quang mang cũng sáng như ban ngày.
– Ngươi…
Đường Kiếp nội tâm trầm xuống, đối phương thân hóa lôi điện, không có Cửu Thiên Đế Khí căn bản không cách nào ảnh hưởng gì được đến hắn cả!
– Nặc Á chi chu, lấy ra đi!
Tiểu Thanh cũng không ép lên, chỉ vươn tay ra, trên mặt lộ ra vẻ vô cùng ngưng trọng, trầm giọng nói:
– Đây không phải là thứ ngươi có thể nhúng chàm, giao cho ta còn có thể bảo trụ một mạng.
Đường Kiếp đột nhiên biến sắc, giận dữ hét:
– Không phải ta, chẳng lẽ là ngươi sao? Nặc Á chi chu này người tài có được, ở đây không ai có tư cách bằng ta cả!
Hắn trực tiếp đưa thủy tinh màu vàng tới, kêu lên:
– Nặc Á chi chu, huyền khí siêu phẩm, phát huy ra lực lượng, giết người trước mắt này đi!
Tiểu Thanh biến sắc, vội vàng lui về phía sau mấy chục thước, toàn thân bắt đầu phòng bị.
Nhưng thủy tinh màu vàng kia vẫn lập lòe kim mang, lại không có bất cứ động tĩnh gì, không có hắn chút mặt mũi nào cả.
– Nặc Á chi chu, bão nổi đi! Giết hắn đi, giết bọn chúng đi!
Đường Kiếp sắc mặt trắng bệch, trên trán mồ hôi to như hạt đậu chảy giọt xuống, cầm lấy thủy tinh màu vàng không ngừng vung qua vung lại trong tay, nhưng vẫn chỉ là một mảnh yên tĩnh, không có bất kỳ phản ứng nào cả.
– Lôi đình, đánh cho ta!
Tiểu Thanh chỉ một ngón tay lên trời, một đạo lôi điện chi lực liền hội tụ đến, không ngừng chớp động trên đầu ngón tay điểm tới chỗ Đường Kiếp. Lôi điện kia bỗng nhiên nổ vang, dùng tốc độ cực nhanh bắn đi, uy lực kinh người.
Đường Kiếp lập tức như rớt vào hầm băng, dưới lôi điện kia toàn thân hắn rét run, đầu óc hắn lập tức thanh tỉnh lại, vội vàng ném thủy tinh màu vang kia vào trong lôi điện, đồng thời gào thét lớn
– Thương huynh cứu ta!
Sau đó lập tức vọt tới chỗ Thương.
Nếu còn chấp mê bất ngộ, vậy thì hắn thật sự chỉ còn đường chết.
“Oanh! “
Lôi điện kai đnahs lên thủy tinh màu vàng lên, trong lòng mọi ngiơi đều chấn động. Thủy tinh kia cũng không bị nghiền nát, mà bị kình chấn động sau đó bị đẩy bay ra ngoài, quay cuồng trong không gian…, lúc này không ít người cũng nhịn không được nữa, bắt đầu nhao nhao ra tay.
Phong Ấp trực tiếp tế ra Ngũ Hành Ngự Thú Hoàn, phóng nhanh vào chiến trường.
Xa Húc Nghiêu, Ngư Dương Chu, Trương Thiệu Thiên cũng không cam chịu lạc hậu, nhao nhao từ đằng xa chạy như bay đến. Muốn lấy Nặc Á chi chu, ngoại trừ thực lực cường đại ra, cơ duyên số mệnh cũng là nhân tố cực kỳ trọng yếu, không chừng sẽ thuộc về mình thì sao.
Đã đến lúc này rồi, nếu như còn không dám thử một chút thì sợ rằng phải hối hận cả đời mất!
Trầm Phong cũng vẫy tay một cái, cùng Cửu Sí Linh Xà Điểu bay tới.
“BA~! “
Một đạo nhân ảnh xuất hiện ở cạnh thủy tinh màu vàng, trực tiếp một chưởng bắt lấy nó, cầm trước người lẳng lặng nhìn.
Đúng lúc này, hải dương màu vàng chợt trì trệ, tựa hồ đình chỉ vận chuyển, kim quang chiếu rọi cả nửa không gian vào thời khắc này bỗng nhiên thu nạp lại, kim mang chỉ lớn chừng lòng bài tay, toàn bộ thế giới thoáng cái ảm đạm xuống, chỉ còn lại thế giới cửu thải lưu ly của Sơn Hà Đỉnh
Mà người nọ cởi trần, trên ấn ký trước ngực cũng phát ra kim quang yếu ớt, hô ứng với thủy tinh màu vàng trong tay!
Diệp Phàm chỉ cảm thấy trên ấn ký trước ngực phát ra cảm giác cực nóng, nhịn không được chậm rãi phóng thủy tinh màu vàng kia đến cạnh người.
Trong chốc lát, kim mang lớn chừng nắm tay khuếch tán ra trước người, dùng ấn ký làm trung tâm, dọc theo kinh mạch bao lấy từng bộ phận thân thể hắn, trong nháy mắt cả người liền biến thành một mảnh màu vàng, giống như một Hoàng Kim Chiến Thần vậy.
Bình luận