Nghĩ đến đây, khí thế Võ Tôn trên người bắn ra ngoài, áp thẳng về phía trước, lập tức tập trung vào Cẩn Huyên, nhe răng cười nói:
– Cẩn Huyên hội trưởng nếu không còn tâm ở thương hội, vậy cũng đừng trách thương hội chúng ta không nhận tình. Hôm nay Phương Thiên Hạc ta sẽ trừ hại cho thương minh, tiễn đưa ngươi quy thiên, hắc hắc, nệm ngươi tướng mạo thanh thuần, bộ dáng cũng không tệ lắm, nếu như chịu làm vưu vật dưới háng của ta, hầu hạ ta thoải mái, nói không chừng còn có thể tha cho ngươi không chết.
Khí thế trên người hắn bức tới, áp sắc mặt Cẩn Huyên tái nhợt, cắn chặc hàm răng, trên mặt không còn chút máu nào, thậm chí ngay cả nói chuyện cũng nói không nên lời, nàng liều mạng vận chuyển nguyên lực, cố nói ra hai chữ:
– Vô sỉ!
Trong nội tâm Mai Đông Nhi cũng khẩn trương, tuy nàng cũng không nhận ra Cẩn Huyên, nhưng người này đi cùng với Lý Vân Tiêu, tất nhiên là bằng hữu không thể nghi ngờ. Bằng hữu của hắn là bằng hữu của nàng. Nàng vội vàng nhìn Đàm Địa Quân hô:
– Phó tông chủ đại nhân!
Đàm Địa Quân ngẩng đầu lên, nói:
– Ồ, khí trời hôm nay thật tốt ah!
– Ha ha, thật là không tệ, vạn dặm không mây, vô cùng trong sáng.
Tuân Tri Minh cũng cười nói.
Bộ dạng của hai người cũng đã cho thấy thái độ, làm cho nội tâm Mai Đông Nhi tức giận không thôi, cũng không thể làm gì.
Phương Thiên Hạc thấy thái độ của bọn họ, trong nội tâm càng lớn mật, hào khí vượt mây nói:
– Tễ hội trưởng, còn có chư vị hội trưởng, hôm nay mọi người cũng nhìn thấy. Cẩn Huyên hội trưởng cấu kết người khác, tổn hại lợi ích thương minh chúng ta, thật sự đáng giận đến cực điểm, ta hôm nay thay thương hội thanh trừ phản đồ này!
– Nên thế, Phương hội trưởng đại nhân rất rõ đại nghĩa, cử động này quả là phúc của thương minh.
– Cẩn Huyên hội trưởng gian ngoan mất linh, đi xa trên con đường tà đạo, hôm nay chết cũng là do nàng gieo gió gặt bão.
– Đúng vậy, tất cả mọi người có thể làm chứng. Nếu tương lai có tranh luận, công đạo tự tại nhân tâm!
Một đám người thương hội nhao nhao đồng ý, mỗi người đều bộ dáng lạnh lùng, thần thái xem chuyện vui.
Phương Thiên Hạc thấy người Bắc Đấu Tông không nhúng tay vào, người thương hội đứng bên mình, lập tức không tiếp tục băn khoăn, cười lớn tiến lên phía trước một bước, sức ép càng chồng chất, đắc ý hung dữ cười nói:
– Thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết. Cẩn Huyên, đây là trời muốn ngươi chết, lão phu tiễn ngươi quy thiên!
Hắn nhìn thấy bộ dáng Cẩn Huyên cắn răng đau khổ ngăn cản uy áp của mình, trong nội tâm khoái ý, giống như mèo vờn chuột, cười to nói:
– Ha ha, không cần sợ, cũng không cần lo lắng. Sau khi ngươi chết tất cả nghiệp vụ của Tử Vân thương hội sẽ do ta chiếu cố. Ha ha, ngươi an tâm chết đi.
Sát cơ hiện ra trên mặt Phương Thiên Hạc, đang muốn ra tay, lúc này bầu trời nổi gió, mây đen bao phủ bầu trời.
Ầm ầm!
Từng tiếng sấm nổ vang trên không trung, tám hướng có mây xuất hiện, bầu trời không mây sáng sủa lúc trước thoáng cái biến thành mây đen rậm rạp, tầng tầng mây đen càng có lôi điện lóe lên, không ngừng hội tụ vào cái hồ.
– Cái này… Đã xảy ra chuyện gì?
Tất cả mọi người quá sợ hãi, ngửa đầu nhìn lên, nhìn thấy bầu trời hóa thành biển lôi điện, tia chớp chi lực càng ngày càng mạnh, từ từ hóa thành màu xanh, cuối cùng thậm chí có dấu hiệu biến thành màu tím!
– Chi! Thiên địa biến sắc, phong vân bắt đầu hởi động, đã xảy ra chuyện gì?
Phương Thiên Hạc định ra tay cũng ngẩn ngơ, sửng sờ tại chỗ.
Tuân Tri Minh ngạc nhiên nói:
– Cái này, Đàm tông chủ, vừa rồi ngươi bảo thời tiết tốt mà? Làm sao lại biến sắc?
Đàm Địa Quân lườm hắn một cái, nhưng trong mắt đầy vẻ ngưng trọng, nhìn chằm chằm vào lôi vân trên bầu trời, vô cùng hoảng sợ.
Tất cả mọi người vô cùng khiếp sợ, nhanh chóng tản ra bốn phía, sợ bị lôi điện đột nhiên đánh trúng bọn họ.
Đàm Địa Quân hoảng sợ nhìn về phía Tễ Lâm, tức giận nói:
– Tễ lão thất phu, ngươi đã giở trò quỷ gì, những lôi điện này là thế nào?
Tễ Lâm cũng mờ mịt không thôi, nhìn qua mặt hồ, giờ phút này hồ nước không ngừng quay cuồng, hoàn toàn không còn thanh tĩnh như trước, dưới uy áp thiên địa nó càng trở nên nhỏ bé.
Chi chi chi!
Lôi điện càng tụ càng nhiều, rốt cục ngưng tụ tới trình độ nhất định thì hóa thành một đạo lôi đình đánh xuống, đánh vào Vũ Vu Nhất Trạc Bình Hồ Kính. Giống như một đầu lôi long, đầu lôi long tiến vào mặt hồ, lập tức khiến cả hồ nước biến thành màu xanh.
Oanh!
Mặt nước bị đánh vỡ, giống như một cái gương đột nhiên vỡ nát, bọt nước phóng lên trời, bắn ra bốn phía như trời mưa.
Vũ Vu Nhất Trạc Bình Hồ Kính chỉ là huyền khí bát giai, làm sao có thể ngăn cản lôi kiếp cửu giai, sau khi ngăn cản vài đạo lôi kiếp thì nổ ầm ầm, đã tan vỡ.
Trong lôi điện màu xanh, một đạo thân ảnh bay ra từ bên trong, bảo kiếm trong tay tỏa ra hào quang sáng ngời.
Tất cả mọi người sinh ra hoảng hốt, đồng tử mở lớn, nhìn chằm chằm vào thân ảnh quen thuộc kia.
Trong mắt Cẩn Huyên nóng lên, nước mắt chảy xuống giao hòa với nước rơi xuống, không thể phân biệt lẫn nhau.
Đạo thân ảnh kia giống như giẫm lên lôi điện, mỗi một bước dưới chân nhưng tụ ra một đạo hào quang lôi điện, lộ ra chân dung của Vũ Vu Nhất Trạc Bình Hồ Kính, giọng nói băng hàn vang lên, nói:
– Tai ta không được tốt, mới vừa rồi là ai nói muốn tiễn bằng hữu của ta quy thiên, phiền toái vị cao nhân này đứng ra một chút!
Rầm Ào Ào!
Người bên cạnh Phương Thiên Hạc không ngờ tản ra, lưu lại Phương Thiên Hạc lẻ loi trơ trọi đứng một mình.
Phương Thiên Hạc dưới khí thế của hắn không tự chủ lui ra phía sau.
Ánh mắt Lý Vân Tiêu bỗng nhiên nhìn vào Phương Thiên Hạc, hòa khí nói ra:
– Ah? Thì ra là Phương hội trưởng, làm phiền lập lại lần nữa, ta muốn nghe cho rõ ràng một chút.
Toàn thân Phương Thiên Hạc đại chấn, ánh mắt của hắn ngưng trọng giống như bản thân hắn bị đánh trúng, toàn thân cực kỳ không tự nhiên, hắn là cường giả Võ Tôn thất tinh, lại bị một gã Võ Tông nhìn chằm chằm sinh ra sợ hãi, trong nội tâm càng hoảng hốt lui ra phía sau.
– Ah, không nói? Bỏ đi, trên đời này không phải cái gì cũng cần nói.
Mí mắt Lý Vân Tiêu nâng lên, quang mang khép mở khó lường, thậm chí có lôi điện lập loè trong đó, điện quang màu xanh ngập trời, chiếu rọi hắn như thiên lôi hàng lâm, bầu trời vạn dặm đều là màu xanh bao phủ.
– Hàng tỉ tuế nguyệt đến nay hằng tinh bất diệt, lực lượng trường tồn tuyên cổ, hối tụ dưới kiếm của ta.
Lý Vân Tiêu giơ Bắc Thiên Hàn Tinh Kiếm lên, lạnh lùng nhìn qua phía dưới, ý cảnh xem thường thương sinh, mọi người cảm thấy trong tim có hàn băng bao phủ, chỉ có tự mình trải qua mới hiểu ánh mắt đó tang thương cỡ nào!
– Kiếm quyết — Tinh Quang!
Một kiếm chém xuống, trên Bắc Thiên Hàn Tinh Kiếm sinh ra hào quang như nướcngưng tụ thành tinh quang chi lực, giống như ngôi sao trên trời rơi xuống nhân gian, trên thân kiếm ngưng tụ thiên lôi chi lực, cũng bị kiếm quang chém rụng.
Bình luận