– Hai vị Tôn giả, bắt lấy hai người này đi.
Hắn chờ giây lát, nhưng không thấy động tĩnh, ngạc nhiên quay đầu, đã thấy hai gã cường giả Võ Tôn kia xanh cả mặt, trong đôi mắt lộ vẻ vẻ sợ hãi. Một người trong đó hoảng sợ nói:
– Thiếu, thiếu gia, người nọ là Cửu Thiên Võ Đế
– Sao?
Ngô Vũ cũng cực kỳ hoảng sợ, cuống quít lui về phía sau, cả kinh nói:
– Các ngươi đến cùng là người nào? Coi như là Cửu Thiên Võ Đế, cũng sẽ không dễ dàng đắc tội thương hội La Khúc chúng ta.
Lý Vân Tiêu chẳng muốn nói với hắn, nói với Mạc Tiểu Xuyên nói:
– Biện pháp cũ, trước đánh ba người bọn hắn một trận đã tính sau.
Mạc Tiểu Xuyên “Hắc hắc” cười nói:
– Là nát bấy xương cốt, hay là nát bấy kinh mạch đây?
Lý Vân Tiêu nói:
– Tùy ngươi, nếu không đều nát đi, lưu một mạng đừng chết là được, có lẽ còn có lời cần hỏi nữa.
– À? Ngươi, các ngươi dám…, ah…
Ngô Vũ muốn uy hiếp, lập tức trên người đã truyền đến đau nhức kịch liệt, sau đó liền đau đớn đến không nên nói nên lời nữa.
Mạc Tiểu Xuyên bất quá chỉ chậm rãi rót Cửu Thiên Đế Khí vào trong cơ thể hắn, chợt nghe đến một hồi thanh âm xương vỡ, cả người lập tức co quắp lại như bùn nhão.
Hai gã Võ Tôn khác kinh hãi, lập tức hóa thành hai đạo quang mang muốn chạy trốn.
Chỉ nghe thấy một tiếng hừ lạnh, hai người liền cảm thấy bầu trời tối sầm, một cổ lực lượng khó có thể địch nổi ép xuống dưới, sau đó toàn thân đau nhức kịch liệt, cơ hồ như mất đi tri giác.
Bất quá chỉ mấy tức, Ngô Vũ và hai gã cường giả Võ Tôn kia đã triệt để tê liệt trên mặt đất, ngoại trừ đầu và cổ ra, xương cốt còn lại toàn bộ đều nát bấy, kinh mạch đều đứt gãy, giống như ba khối thịt mềm nằm rạp trên mặt đất, rên rỉ không thôi.
Đinh Bằng cả người đều phát mộng rồi, biến hóa trước mắt quá mức hí kịch, chỗ dựa lớn nhất của mình trong chốc lát lại biến thành bùn nhão nằm kêu rên trên mặt đất như thế.
Đinh Linh Nhi lau nước mắt, lê hoa đái vũ nói:
– Vân thiếu, nếu ngươi không ra tay, lần này thương hội Thiên Nguyên thật sự xong đời rồi.
Lý Vân Tiêu cười nói:
– Có chút việc chậm trễ một chút, nhưng mà thương hội Thiên Nguyên xong đời ta mặc kệ, nhưng ngươi xong đời thì ta không cho phép.
Đinh Linh Nhi đỏ mặt lên, tất cả cảm xúc mặt trái đều tiêu tan sạch, nói:
– Chúng ta đợi chút nói chuyện đi.
Nàng nhìn thoáng qua Vu Dung trên mặt đất, lộ ra vẻ bi thống, nức nở nói:
– Vu lão đối đãi ta giống như con gái ruột. Ta từ nhỏ võ kỹ đều là do Vu lão dạy cho. Mỗi lần ta muốn lười biếng, Vu lão đều trách móc ta thập phần nghiêm khắc, nhưng lại chưa bao giờ đánh ta cả.
Nàng ngồi xổm người xuống, ôm Vu lão vào trong ngực khóc rống lên.
Đinh Bằng toàn thân mồ hôi lạnh, vụng trộm bỏ chạy ra bên ngoài, lại bị một bức tường vô hình ngăn trở, mặc hắn phá vòng vây như thế nào cũng không được.
Mạc Tiểu Xuyên cười lạnh nói:
– Tên cặn bã ngươi còn muốn chạy trốn? Thông đồng ngoại nhân bán đứng chị ruột của mình, bán đứng cơ nghiệp tổ tiên, chậm rãi chờ bị đánh chết đi.
Đinh Bằng trong nội tâm sợ hãi, chỉ vào Đinh Linh Nhi cả giận nói:
– Tốt cho tỷ tỷ ngươi, còn lừa gạt ta nói Kim Phong Ngân Mang không ở trong tay ngươi, chỉ toàn là giả dối. Trước dùng Thiên Nguyên Lệnh ổn định ta, sau đó lại âm thầm gọi người của Kim Phong Ngân Mang tới, không hổ là hảo tỷ tỷ của ta ah, thật không ngờ lại tính toán cả thân đệ đệ mình.
Đinh Linh Nhi càng khóc dữ dội hơn, ôm thi thể Vu lão khóc rống.
“BA~”
Lý Vân Tiêu lâm không một bạt tai, trực tiếp tát cho Đinh Bằng bay ra ngoài, răng trong miêng cũng phun ra:
– Tiểu Xuyên, tiếp tục tát cho ta, nếu bất tỉnh thì đâm vào huyệt Khúc Trì của hắn, trước tát mấy canh giờ đã nói sau.
Mạc Tiểu Xuyên khó xử nói:
– Vân thiếu, tát mấy canh giờ mà không chết…, độ khó này không khỏi quá lớn đi.
Lý Vân Tiêu lạnh lùng nói:
– Tự ngươi nghĩ cách đi.
Lúc này đại lượng võ giả bên ngoài cũng tràn vào, đều là đuổi theo hai người mà đến, vừa nhìn thấy tình huống trong đại điện, tất cả đều quá sợ hãi, lại thấy Mạc Tiểu Xuyên đang không ngừng tát vào mặt Đinh Bằng vang lên “BA~ BA~”, nguyên một đám vừa kinh vừa sợ muốn xông lên cứu người.
– Dừng tay cho ta.
Đinh Linh Nhi dừng thút thít nỉ non, đứng dậy, mặt mũi tràn đầy nước mắt, như băng sơn mỹ nhân. Nàng tuy rằng bi thống, lại không thể bi thống, cố nén tâm tình của mình, thản nhiên nói:
– Mang bốn người này và Vu lão dẫn đi hậu táng đi, không cho phép bất luận người nào tiến đến.
Tất cả mọi người quá sợ hãi, lúc này mới nhìn thấy năm cỗ thi thể trên mặt đát, cùng với ba người như thịt nhão vẫn còn rên rỉ kia, nguyên một đám không ngừng suy đoán. Nhưng Đinh Linh Nhi là người cầm quyền thương hội, cũng không dám làm trái mệnh lệnh của nàng, vội vàng mang thi thể năm người ra ngoài
Đinh Linh Nhi nhìn thoáng qua Đinh Bằng, đầu hắn đã bị tát thành trái bí đao rồi, tiếp tục đánh nữa thì không biết sẽ biến thành bộ dáng gì nữa, dù sao cũng là thân đệ đệ của mình, tâm lập tức mềm nhũn nói:
– Vân thiếu, bảo hắn dừng tay đi.
Lý Vân Tiêu lúc này mới bảo Mạc Tiểu Xuyên dừng tay.
Mạc Tiểu Xuyên cười nói:
– Ta vừa nghĩ ra chủ ý thú vị, mỗi một cái tát xuống liền chấn lượng nguyên khí nhất định vào trong da mặt và mạch máu của hắn, dần dần đánh cho hắn phồng lên, phải khống chế đầu của hắn không ngừng trướng lớn, vừa phải n cam đoan không bạo chết, rất khảo nghiệm năng lực đấy.
Đinh Linh Nhi nhìn khuôn mặt như trái bí đao kia của Đinh Bằng, nghe Mạc Tiểu Xuyên nói lập tức cảm thấy da đầu run lên một hồi. Nàng sầu thảm nói:
– Không thể tưởng được thân đệ đệ ta vậy mà làm ra loại chuyện này, làm hại Vu lão bỏ mình. Lưỡng hội còn chưa tổ chức đã xuất hiện loại tình huống này, lần này thương hội Thiên Nguyên thật sự bấp bênh rồi.
Lý Vân Tiêu nói:
– Ta vừa đến Tống Nguyệt Dương Thành, đích thật là mưa gió sắp đến phong mãn lâu. Đúng rồi, Thiếu Hoàng và Vân Thường bọn hắn không đi cùng ngươi sao?
Đinh Linh Nhi nói:
– Đã tới rồi, nhưng ta vụng trộm an trí bon họ ở trong thành, với tư cách một cổ lực lượng bí mật, để tránh bị lộ ra. Trong khoảng thời gian này mỗi ngày ta đều khó mà được bình an, truyền âm của Cẩn Huyên tỷ tỷ ta đã nhận được, lại chậm chạp không thấy ngươi tới.
Nàng cười một tiếng, nói:
– Hiện giờ rốt cục đã đợi được Vấn thiếu tới, ta chỉ cảm thấy toàn bộ trọng trách đều trở nên dễ dàng, rốt cuộc không cần mệt mỏi như vậy nữa rồi.
Mạc Tiểu Xuyên thần sắc cổ quái nói:
– Thương hội Thiên Nguyên thân là bát đại thành viên ban trị sự Thương Minh, mà ngươi lại là người cấm lái thương hội Thiên Nguyên, sao mấy tên cặn bã nho nhỏ cũng không đối phó được? Vừa rồi nghe đệ đệ của ngươi nói Kim Phong Ngân Mang gì đó, là nói đến thứ gì?
Đinh Linh Nhi thở dài:
– Việc này nói ra rất dài. Ta tuy rằng là người khống chế thương hội Thiên Nguyên, nhưng chưởng quản chỉ là chuyện buôn bán, hai cổ lực lượng tuyệt cường chính thức, gọi là Kim Phong Ngân Mang thì vẫn bị phụ thân nắm trong tay, mặc dù là ta cũng chưa bao giờ thấy qua
Bình luận