Kiếm khí uy áp từ trong lầu vũ phóng xạ ra, cùng hắc sắc chi khí đè nén lẫn nhau cùng một chỗ, linh lực to lớn ba động bao phủ xuống, Đường Tâm có chút giật mình nhìn Mạc Tiểu Xuyên, trên người mơ hồ hiện ra một kiện áo giáp biến hóa, bảo vệ toàn thân mình, để tránh khỏi bị hai người ám đấu lan đến.
Lý Vân Tiêu lại ở dưới trạng thái linh lực to lớn ba động, lạnh nhạt nói:
– Đường Tâm, ta lúc trước đối với ngươi kỳ vọng quá cao, do đó dẫn đến hiện tại thất vọng rất lớn, nếu ngươi vẫn là ngu xuẩn như vậy, kế tiếp bị đào thải ra khỏi kỳ cục trăm phần trăm chính là ngươi.
Sắc mặt Đường Tâm cực độ xấu xí, trong mắt thần sắc lóe ra bất định, tựa hồ đang làm giãy dụa, hắn nhấc tay ý bảo Ẩn Long dừng lại, cắn răng nói:
– Lý Vân Tiêu, vừa rồi ta có chút đường đột mạo phạm, ta lập tức sai người pha một ấm trà ngon khác, một lần nữa tâm sự được chứ?
Lý Vân Tiêu nhẹ nhàng cười, thản nhiên nói:
– Sẽ cho ngươi một lần cơ hội, tốt nhất là không để cho ta thất vọng rồi.
Trong lòng Đường Tâm đột nhiên sinh ra một loại cảm giác vô lực, đây là tình huống mà hắn qua nhiều năm chưa bao giờ có, mỗi khi đều là hắn tính toán người khác, chưa từng có bị người ta tính toán qua như vậy.
Bởi vì Lý Vân Tiêu nói thẳng trong lòng hắn nghi hoặc lớn nhất và tai hoạ ngầm, đó chính là chuyến đi Khinh Ca Lâm Địa của Đường Kiếp, rốt cuộc chuyện gì xảy ra, dĩ nhiên vô luận làm thế nào đều không tra ra được
Bầu không khí ngưng trọng dần dần hòa hoãn xuống, nước suối rất nhanh lần thứ hai đung xong một bầu, lá trà thơm dần dần ngâm ra, Lý Vân Tiêu uống hết sức thoải mái.
Đường Tâm vẻ mặt âm trầm, nói:
– Lý Vân Tiêu, Đường Kiếp ở trên Yêu nguyên đến cùng đã trải qua chút gì. Ta cũng tra được lúc đó ngươi đã ở yêu nguyên, tựa hồ cũng là người toàn bộ hành trình kinh lịch.
Lý Vân Tiêu cười nói:
– Cũng không có gì, cùng với lời đồn ở bên ngoài không sai biệt lắm, chính là chuyện Nặc Á Chi Chu.
– Cái gì?
Đường Tâm quá sợ hãi, ngay cả Ẩn Long cũng là thân thể đại chấn, trong hắc bào không ngừng lóe lên mâu quang cho thấy nội tâm hắn rất khó bình tĩnh
Đường Tâm sắc mặt khó coi muốn nhỏ ra nước, từng chữ nói:
– Nặc Á Chi Chu thực sự xuất hiện? Hiện tại ở trong tay người nào?
Lý Vân Tiêu chậm rãi uống mấy ngụm trà, lúc này mới đặt chén trà xuống, dáng dấp thảnh thơi nhìn Đường Tâm hận không thể một đao chém ngã hắn.
– Chậm đã!
Ẩn Long đột nhiên trầm giọng vừa quát, nói:
– Có người nghe trộm!
Cánh tay khô gầy của hắn hướng phía bên ngoài lâu vũ điểm tới, một đạo hàn quang đem không gian tua nhỏ ra một cái hắc tuyến, kinh khủng đem không gian cắt nhỏ xa hơn trăm thước, không gian bốn phía cách chỗ không gian lún xuống dưới, toàn bộ Thính Hương Thủy Tạ trong nháy mắt phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất.
– Phanh!
Một đạo thanh âm thanh thúy vang dội không trung truyền đến, Ẩn Long xuất thủ không gian cắt nhỏ trực tiếp ở phía xa bị ngăn cản. Ngay sau đó là không ngừng có tiếng “Ong ong”, như là huyền khí nào đó ở dưới một kích kia đã bị chấn động, không ngừng phát sinh âm rung, chấn tới người ta ù tai.
Ở trước đầu cái khe màu đen kia, trong không gian mơ hồ hiển hiện ra một vật, đang không ngừng rung động, con ngươi mọi người nhất thời ngưng tụ, dĩ nhiên là một tấm kim tệ.
Càng khiến cho mọi người giật mình là tấm kim tệ này liếc nhìn lại tuyệt đối là bình thường nhất. Đích thực chính là kim tệ, mà cũng không phải một kiện huyền khí nào. Lại có thể lấy một tấm kim tệ ngăn trở Ẩn Long phá không một kích, có thể thấy được người tới thực lực mạnh mẽ tuyệt đối.
Kim tệ ở dưới chấn động đó, đã trở nên uốn lượn bất kham, ông minh không ngớt.
Một cánh tay của nam tử từ trong hư không nổi lên, nhẹ nhàng vươn ra hai đầu ngón tay đem kim tệ nắm lấy, lúc này mới ngưng được kim tệ âm rung, nam tử đau lòng nói:
– Tấm kim tệ này đó là có thể mua được không ít trứng luộc trong quán trà đá đấy, các ngươi ai đền cho ta.
Không trung mơ hồ vặn vẹo chấn động, lưỡng đạo thân ảnh từ trong đó trước sau bước ra.
Tên nam tử tay vân vê kim tệ kia đi ở phía sau, không ngừng mà cầm tấm kim tệ kêu rên.
– Tam thúc, đừng làm rộn, đừng để người ta nhìn chúng ta chê cười.
Người cầm đầu khí vũ hiên ngang, trách móc nặng nề nói.
Ánh mắt của hắn xa xa phóng tới, dĩ nhiên không nhìn Đường Tâm, trực tiếp rơi vào trên người Lý Vân Tiêu, lộ ra một tia ý khiêu khích, lãnh đạm nói:
– Sông chảy đá không chuyển, nước từ trên núi chảy xuống có lúc gặp nhau, Lý Vân Tiêu, chúng ta lại gặp mặt rồi.
Đường Tâm con ngươi đột nhiên co rút lại, ánh mắt hướng trên người hai kẻ vừa tới nhìn lại, nhất thời quá sợ hãi nói:
– Vũ Tôn Tiễn Vô Địch, nghe lời đồn ngươi ở trên Yêu nguyên này chiếm được Thất Túc Cảnh Đạo Quả, nguyên lai là thực sự, dĩ nhiên nhất cử đột phá một đại cảnh giới.
Đường Tâm bị Tiễn Vô Địch không thèm nhìn liền hiện lên vẻ tức giận, sau khi nhìn đến tu vi của đối phương nhất thời biến mất không còn, ánh mắt lộ ra vẻ ngưng trọng nồng đậm.
Người tới chính là Tiễn Vô Địch, khí thế đã so với trước đây tuyệt nhiên bất đồng, hắn hừ lạnh một tiếng, khe khẽ cười nói:
– Chuyện này hết thảy toàn bộ nhờ có Lý Vân Tiêu tương trợ, bất quá…
Ánh mắt của hắn cũng biến thành lăng lệ, nói:
– Bất quá ta vạn phần hối hận là lúc đó trực tiếp đi khỏi Yêu nguyên, thế cho nên cùng với Nặc Á Chi Chu xuất thế bỏ lỡ dịp may, tình cảnh lúc ấy rốt cuộc như nào, Lý Vân Tiêu, ta cũng rất có hứng thú muốn biết đấy.
Bốn chữ Nặc Á Chi Chu phảng phất như có ma lực vô cùng sung mãn, khiến tất cả mọi người trên Thính Hương Thủy Tạ sắc mặt trở nên ngưng trọng khẩn trương.
Lý Vân Tiêu cười nói:
– Ngươi còn thiếu nợ ta mười một ức trung phẩm nguyên thạch, muốn nghe cố sự, trước tiên đem tiền nợ trả đù đã.
Trên mặt Tiễn Vô Địch hiện lên vẻ nhức nhối, nhưng nghĩ tới chính mình dù sao cũng dựa vào Thất Túc Đạo Quả lĩnh ngộ toàn bộ Vũ Hoàng cảnh võ ý, lúc này mới ở dưới đại lượng thiên tài địa bảo chồng chất, trực tiếp trùng kích đến Vũ Hoàng đỉnh phong, sau đó bên trong môn phái chư vị cường giả liên thủ, đem chính mình thể hồ quán đỉnh, đả thông đến Vũ Tôn chi cảnh.
Như vậy tính ra, Thất Túc Đạo Quả của Lý Vân Tiêu công lao cực đại, chính là mười một ức trung phẩm nguyên thạch cũng thật đáng giá.
Nghĩ đến điểm này, sau đó Tiễn Vô Địch ngược lại cũng không có gì tiếc rẻ, lấy ra một cái túi trữ vật, ném cho Lý Vân Tiêu nói:
– Mười một ức trung phẩm nguyên thạch.
Trong mắt Đường Tâm lóe lên vẻ hâm mộ, lầm bầm nói:
– Vô Địch huynh, mười một ức trung phẩm nguyên thạch đổi một quả Thất Túc Đạo Quả, cuộc trao đổi này ngươi quả nhiên là kiếm lớn.
Bình luận