Hai người im lặng chốc lát, Từ Hoàn Dương làm bộ như vô ý hỏi: “Vương đội tìm cậu cũng là vì sự kiện lúc trước hả?”
Còn về chuyện gì, hắn cũng không có nói rõ ràng, chỉ dùng một câu hàm hồ này thăm dò thôi.
Cố Duyên Chu nhẹ cong khóe miệng, lặng lặng lẽ lẽ, cũng muốn thử xem Từ Hoàn Dương có thể thối lui đến bước nào, vì thế cũng mơ hồ không rõ trả lời hắn: “Ừm, không thì còn có thể là chuyện nào.”
Hai tay Từ Hoàn Dương không tự giác đan cùng một chỗ, đầu ngón tay trái quấn lên tay phải, nhẹ nhàng vuốt ve chỗ các đốt ngón tay, thở dài: “Không rõ đến tột cùng là ai làm, cũng không biết mình có thể ra sức thế nào, chỉ có thể hy vọng hung thủ sớm ngày sa lưới.”
Vài câu vô nghĩa.
Cố Duyên Chu: “Từ quan điểm cá nhân của tôi mà nói, tôi cảm thấy bảo vệ đêm hôm đó quả thật có hiềm nghi, nhưng mà, chứng cứ còn chưa đầy đủ, cũng không thể nói rõ cái gì.”
Tuy rằng anh không biết cụ thể lúc gọi Từ Hoàn Dương tới bên Vương đội nói gì, nhưng mà thông qua lời nói của Vương đội trong điện thoại ngày hôm qua, cùng với thái độ của Từ Hoàn Dương hôm nay, không khó đoán ra, nhất định là Vương đội không muốn đả thảo kinh xà. Hẳn là hắn tài tình dùng thủ pháp khác, nói ba xạo chuyển dời trọng điểm lên chuyện khác, phân tán lực chú ý của Từ Hoàn Dương.
Dù sao thì điểm đột phá của chuyện này, còn cần lấy từ trên người hắn ta —— người duy nhất tiếp xúc với hung thủ.
Từ Hoàn Dương triệt để thở phào một hơi.
Ngày hôm qua đương nhiên cảnh sát cũng có hỏi hắn vì sao lúc phong tỏa rồi lại dắt người đại diện quay trở lại, trong câu hỏi này tự nhiên cũng sẽ đề cập đến ông bảo vệ phát hiện hai người.
—— Xem ra bọn họ vẫn nắm sai trọng điểm. Nếu cảnh sát thật sự hữu dụng như vậy, thì đã sớm làm gì đó rồi.
Từ Hoàn Dương âm thầm nghĩ, cả chuyện này không có lỗ hổng, “người kia” rất thông minh, bọn họ tra lâu như vậy cũng không điều tra ra, vụ án này khẳng định không phá được. Hắn chỉ cần tiếp tục sắm vai tường an vô sự, hết thảy đều sẽ đi qua giống những chuyện phát sinh trước kia.
Thiệu Tư hát xong một bài, một nốt cuối cùng vô cùng làm màu mà kéo ra ngoài một nửa, đầu thuận thế ngửa ra sau, nhìn qua giống như ghi âm chuyên nghiệp. Nhưng hiệu quả tuôn ra từ trong thiết bị thu âm lại không quá lý tưởng.
Từ Hoàn Dương xoa mũi, cũng không tiện nói cái gì: “Câu cuối cùng, làm lại lần nữa nhé?”
Thiệu Tư vô cùng không biết tự mình hiểu lấy mà hỏi lại: “Câu vừa rồi hát không tốt sao?”
Từ Hoàn Dương: “Cũng không phải…”
Thiệu Tư trực tiếp lấy tai nghe xuống đi ra ngoài: “Thế cứ như vậy đi.”
“…”
Loại single này không biết có thể bán ra bao nhiêu bản.
Có lẽ sẽ trở thành kỳ tích trong giới âm nhạc cũng nói không chừng.
——-
“Con trai, làm gì đó?” Thiệu Tư rửa tay bên bồn WC, nghiêng đầu kẹp điện thoại di động giữa lỗ tai và bả vai, vừa rửa tay vừa nói, “Nói thật thì, tôi cảm thấy hôm nay tôi phát huy cũng không tệ lắm, ba lần liền qua, chờ một lát tính cùng ăn một bữa cơm.”
Lý Quang Tông: “… Tôi hỏi cậu ‘hôm nay thế nào’ không phải chỉ cái này.”
Có Cố Duyên Chu theo, Lý Quang Tông liền lái xe đến gần đó làm chuyện khác, chờ hắn chạy về, trong phòng thu âm chỗ nào còn có người. Theo lời nhân viên chỉnh thiết bị nói là: “Hắn hả, thu âm rất nhanh, hừm —— rất tự tin, thu xong liền đi.”
Lý Quang Tông trở lại trên xe, nổ máy, lại nói: “Thôi, ba tự tin, vậy hiện tại ba đang ở nè?”
Thiệu Tư: “Trong khách sạn, hẹn ăn cơm, hắn bị chúng tôi cưỡng ép kéo ra, tính chuốc say hắn. Thần không biết quỷ không hay, làm chút chuyện khác.”
“…” Trái tim Lý Quang Tông đập loạn, “Này, hai người đừng xằng bậy nha.”
Thiệu Tư lau sạch tay, nói: “Cậu lo lắng về tôi, nhưng với nam thần của cậu mà vẫn không yên tâm hả?”
Lý Quang Tông thở dài: “Cái thứ như nam thần, vẫn sẽ vỡ đó.”
Thiệu Tư: “Hửm?”
Lý Quang Tông nói: “Tôi cũng không muốn nhắc nữa… cậu có phát hiện kỹ thuật xe của tôi tăng lên rất nhiều không? Đó là bởi vì đợt trước Cố ảnh đế trực tiếp bỏ tôi về trường nấu lại, chỉ bởi vì phanh gấp khiến cho cậu trật eo. Kỳ thật Cố ảnh đế không chỉ lưu manh, còn rất bạo lực, anh Dương nói trước kia một lời không hợp ảnh còn động thủ nữa, đánh người ta thiếu chút nữa tàn phế, hiện tại tốt hơn chút, lười động thủ đều đổi thành lăng ngược trên tinh thần. Mấy ngày nay tôi ở trường dạy lái đã cảm nhận được loại lăng ngược tinh thần trong truyền thuyết này rồi.”
Thiệu Tư: “Kỹ thuật lái xe của cậu tăng lên ý nói là duy trì tốc độ xe ở giá trị chậm nhất hả? Khó trách, tôi nói gần đây sao cậu lái xe như rùa bò vậy. Có mấy đoạn đường, xe điện còn nhanh hơn cả cậu.”
“…”
Lý Quang Tông: “… Sao mỗi ngày tôi đều muốn từ chức nhỉ?”
Thiệu Tư lại nói: “Chờ một lát cậu trực tiếp chờ ở cửa đi, có chuyện gì lại thông báo cậu. Phỏng chừng rất nhanh liền xong việc, tửu lượng người này không ra sao cả.”
Sau khi ghi âm chấm dứt, Từ Hoàn Dương vốn muốn cáo từ, nói mình còn có việc, nề hà Cố Duyên Chu rất biết ăn nói, qua hai ba phen liền nói chết, về tình về lý, từ mỗi một góc độ đều đập cho Từ Hoàn Dương tiến thoái lưỡng nan, cuối cùng đành phải đáp ứng.
Ngay từ đầu đều là Chu Lực chắn rượu, kết quả tửu lượng Chu Lực cũng không ra làm sao, hắn ta choáng váng đi toilet nôn, trở về liền gục trên sofa trong phòng ngủ mất: “… Tôi không được rồi, tôi nghỉ ngơi một chốc, lúc đi nhớ kêu tôi.”
Từ Hoàn Dương nắm ly rượu, bất đắc dĩ chỉ có thể ngửa đầu cạn, sau đó nói: “Cố tiên sinh thật sự là tửu lượng tốt.”
Cố Duyên Chu cười cười: “Cũng tạm, tôi bốc hơi rượu lên chậm, qua một lát cũng sẽ lật thôi.”
Thiệu Tư ngồi ở bên cạnh, trong tay ôm ly nước chanh, nhìn thoáng qua, rủa xả ở trong lòng: vờ vịt, thật biết vờ vịt.
Rượu mà Cố Duyên Chu uống căn bản không phải cùng một số độ như ly trong tay Từ Hoàn Dương, giả vờ “tửu lượng tốt” giả đến vô cùng tự nhiên.
“Lật chưa?” Chờ Từ Hoàn Dương ngã đầu xuống, Thiệu Tư vươn tay dò xét hơi thở của hắn, “… Ê? Tỉnh tỉnh.”
Cố Duyên Chu đặt ly rượu xuống, đưa tay cởi bỏ nút tay áo, xắn lên trên hai nấc: “Không tỉnh được, Vodka sáu mươi độ, còn bị chuốc nhiều ly như vậy.”
Mặc dù Cố Duyên Chu không uống say, nhưng lúc đứng dậy đầu vẫn có hơi choáng. Rượu anh uống mặc dù số độ nhỏ, nhưng dù sao thì chính là uống phần hai người, tích cùng một chỗ cũng đủ đô rồi.
Thiệu Tư đỡ đỡ anh: “Anh không sao chứ?”
“Không có gì —— ”
Cố Duyên Chu xoa xoa huyệt thái dương, sau đó bưng ly nước trái cây vừa rồi Thiệu Tư uống, nhắm ngay vị trí hắn đã uống mà nốc hai hớp.
Chờ anh tùy ý thả nước trái cây lại trên bàn, lúc này mới thả lỏng cà vạt, khóe môi cười lạnh, cười còn có hơi tà, Thiệu Tư cảm thấy Cố Duyên Chu trước mặt thoạt nhìn có chút bừa bãi.
Cố Duyên Chu uống với bọn họ không quá thích thú, lại thêm hơi rượu bốc lên, cái loại cảm xúc ác liệt đọng lại đã lâu trong xương bắt đầu không ngừng vỡ ra: “Lấy cây gậy sau cửa lại đây.”
“…” Thiệu Tư nói, “A?”
“Yên tâm, anh biết nên đánh chỗ nào.” Cố Duyên Chu nói, “Chỉ là phòng ngừa bọn họ đột nhiên tỉnh lại làm chuyện xấu thôi.”
Thiệu Tư im lặng hai giây, vẫn đi lấy gậy: “Xem ra con trai đánh giá anh vô cùng chính xác, đúng là rất tàn bạo.”
Cố Duyên Chu hệt như giết heo, nhắm ngay sau gáy hai người nâng gậy lên rồi hạ xuống, khống chế sức lực vừa vặn. Đập ngất, nhưng mà không nguy hiểm đến tính mạng.
Thiệu Tư thấy xem thế là đủ rồi.
“Trước kia chưa từng đánh hả?”
“Có đánh, nhưng chưa từng thử cách đánh này.”
Thiệu Tư rất ít khi đánh nhau, dù đánh cũng không động tới loại “vũ khí” này. Cố Duyên Chu thì không giống, anh đi đến bên cạnh sofa lật cả người Chu Lực lại: “Chờ trở về lại kể cho em nghe về những năm tháng anh làm đại ca, hiện tại làm chính sự trước, em tìm xem di động của hắn có trong túi không.”
Hai người bọn họ sờ soạng trong trong ngoài ngoài nửa ngày, đụng đến di động trong túi quần, Thiệu Tư nhấn nút mở, đối diện màn hình khóa nói: “Anh biết mật mã hả?”
Cố Duyên Chu không biết từ nơi nào móc ra một cái USB tinh xảo: “Cắm vào, bên trong có chương trình phá giải, tìm mấy gián điệp thương nghiệp trong công ty Cố Phong lấy đó.”
Thiệu Tư rút cái nắp trong suốt ra, cắm ở trên điện thoại, chờ màn hình tự động nhảy ra một giao diện màu xanh lam, vòng tròn ở trung tâm lấy tốc độ cực nhanh xoay tròn, phía trên còn biểu hiện hai chữ hán nho nhỏ ‘xin chờ’.
“Chuẩn bị thực đầy đủ nhỉ, xem ra bình thường làm loại chuyện này không ít.” Phá giải xong, Thiệu Tư nhấn vào bước tiếp theo, nói, “Nhấp một cái để sao lưu?”
Cố Duyên Chu sờ xong người này lại đi sờ một người khác, di động màu xám bạc của Từ Hoàn Dương vừa lúc đặt ở dưới cánh tay.
Hai người Chu Lực và Từ Hoàn Dương, đại khái làm thế nào cũng không ngờ, chỉ là uống chút rượu với hai vị đại minh tinh, đã rơi vào tay hai người.
Ảnh chụp, tin nhắn, danh bạ, nội dung tin nhắn wechat trong di động… hết thảy những thứ riêng tư đều bị sao chép nộp lên cho quốc gia.
Lúc nhìn thấy Thiệu Tư và Cố Duyên Chu mỗi người khiêng một người đi ra, Lý Quang Tông vội vàng xuống xe: “Ai dô, sao uống thành như vậy, mau mau mau, đỡ lên xe.”
Thiệu Tư nói: “Cậu đưa bọn họ trở về đi, trên đường cẩn thận.”
Nói thật thì, Lý Quang Tông còn có hơi sợ.
Hai người trên ghế sau chính là người bị tình nghi, thêm trời tối đen, hắn một đường miên man suy nghĩ chạy đến chung cư chỗ Từ Hoàn Dương, kêu bảo vệ tiểu khu hỗ trợ mở cửa, đỡ hai người lên.
Nhờ phúc Thiệu Tư, bảo vệ nhận ra mặt Lý Quang Tông, không nói hai lời cầm chìa khóa đi mở cửa cho bọn họ. Gác đêm rất nhàm chán, gặp gỡ chút chuyện cũng cảm thấy rất có thể tiêu khiển: “Uống say hả, tuổi trẻ thật tốt, năm đó tôi cũng giống như vậy, cùng một đám bạn tốt không say không về, kết quả chớp mắt một cái hiện tại đều thành gia lập nghiệp. Đoạn thời gian trước —— ha, cái tên thích uống nhất trong đám bọn tôi, hiếm khi có rảnh gọi hắn ra mà hắn còn sợ bà xã, cho bọn tôi leo cây.”
Lý Quang Tông không quá hứng thú với chuyện cũ thanh xuân của anh chàng bảo vệ, hắn thanh toán tiền boa, khiêng người vào, đi ra đóng cửa lại đưa thuốc lá cho anh ta, trò chuyện hai câu sau đó nói: “Cám ơn, vô cùng cảm ơn. Tôi đi trước, hẹn gặp lại.”
Anh chàng bảo vệ bị người ta dùng thuốc lá chặn miệng: “… A, được, hẹn gặp lại.”
Hết chương 125
Bình luận