Beta: Thủy Lưu Ly
Bắc Vọng chạm trúng mềm mại trước ngực nàng, đột nhiên cảm thấy hơi buồn cười. Mỗi lần ở trước mặt hắn, trạng thái của nàng hoặc là chật vật hoặc là quẫn bách, tất cả những hình tượng kém cỏi nhất đều lần lượt biểu diễn trước mặt hắn, mà dường như nàng còn không chút nào tự biết.
Chu Vô Tâm cảnh giác lắng nghe động tĩnh đoàn người như thủy triều lướt qua chuồng heo, mãi đến khi âm thanh đi xa, mới thật sự thở dài nhẹ nhõm một hơi, đồng thời cũng thả cánh tay đang kìm Bắc Vọng ra.
Bắc Vọng dùng mắt liếc xéo nàng, lại nhìn mấy con heo bị nhốt xung quanh, mở miệng hỏi: “Ngươi có cảm tưởng gì khi nhìn thấy huynh đệ tỷ muội của mình?”
“Cảm cái đầu ngươi.”
Chu Vô Tâm đứng bật dậy: “Mau mau, lập tức đi mau, nếu không bọn hắn lại đuổi tới nữa.”
Dứt lời, lập tức đâu vào đấy, nhào lên, vững vàng ôm cổ Bắc Vọng.
Bắc Vọng cũng không kéo dài thời gian nữa mà ôm ngang nàng, cấp tốc phi thân rời khỏi hiện trường.
Sau khi chạy được một lúc lâu, Chu Vô Tâm quay đầu nhìn lại, xác nhận bọn họ không bị đuổi theo nữa, mới mở miệng nói chuyện: “Theo lý thuyết khinh công ngươi tốt như vậy, nếu muốn ra khỏi cung thì đâu phải việc gì khó khăn, nhưng tại sao ngươi lại không muốn đi?”
Bắc Vọng tà tà nhìn nàng: “Ta cần phải giải thích với ngươi sao?”
Nếu ta không hỏi, tính tình ngươi sẽ không thay đổi thất thường nữa à.
Chu Vô Tâm bĩu môi, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu. Tuy Bắc Vọng không nghe rõ, nhưng cũng đoán được không phải lời tốt đẹp gì. Mặt mày hắn lập tức dài ra, bay lên một cái cây, hung hăng ném nàng lên đó còn bản thân lại đáp xuống đất.
Chu Vô Tâm ôm lấy thân cây thật chặt, kêu rên với cái tên đang cười khẩy nào đó: “Vua lừa đảo, Bắc Vọng, ngươi có cần phải thiếu đạo đức như vậy không, oa oa…”
Bên này, Bắc Vọng và Chu Vô Tâm cuối cùng cũng xem như tạm thời thoát khỏi nguy hiểm, mà một bên khác, sau khi biết tin Chu Vô Tâm bị mất tích khi vào chùa, Ninh Liên lo lắng đến độ ròng rã hai ngày không chịu chợp mắt.
“Điện hạ, thám tử báo lại, trước khi ngôi chùa bị thiêu hủy, Chu cô nương đã mất tích. Nô tài tin rằng, Chu cô nương cát nhân ắt có thiên tướng, sẽ không có chuyện gì đâu ạ.” Công công đứng cạnh khuyên nhủ, hi vọng Ninh Liên không quá mức sốt ruột như vậy.
Bây giờ hắn là Thái tử giám quốc, nếu vì một nữ nhân mà đánh mất sự trầm tĩnh, bị truyền ra ngoài thì không phải sẽ trở thành cái đích để mọi người chỉ trích sao?
Có điều Ninh Liên làm sao quan tâm nhiều như vậy: “Nàng không biết võ công, cũng không biết chăm sóc chính mình, lúc thường khi làm việc mà không chịu suy nghĩ trước sau, lúc này mọi người đều đang tìm nàng, nhỡ nàng rơi vào tay kẻ gian, vậy phải làm sao bây giờ! Hơn nữa Ninh Thuần và nàng còn lạc mất nhau, ngươi, nhanh chóng điều Hắc Kỵ ra ngoài tìm người cho bản vương! Một khắc cũng không được kéo dài!”
Công công nghe thấy hắn muốn dùng Hắc Kỵ lập tức kinh hãi, vội vàng ngăn cản: “Điện hạ, Hắc Kỵ là tử sĩ đảm bảo an toàn cho người, người không thể phái bọn họ ra ngoài được.”
“Bản vương không dễ chết như vậy, ngươi mau điều người ra ngoài, trợ giúp Ninh Thuần tìm người cho bản vương! Không tìm được nàng thì tất cả đều phải đưa đầu đến gặp! Lập tức đi!”
Cho dù công công có không tình nguyện cỡ nào cũng chỉ có thể nghe lệnh làm việc.
Lúc đóng cửa, công công liếc nhìn người có vẻ ngoài bình tĩnh trong ngày thường lại vì tin tức Chu Vô Tâm mất tích mà tan thành mây khói, không còn chút dáng vẻ của một Thái tử một nước, sâu sắc thở dài một hơi, trong lòng thầm nhủ: Nữ nhân này, không thể giữ…
“Ta đã phái người của Điển Thương Các ra ngoài tìm rồi, chắc bọn học cũng không đi xa.” Giọng nói của Cảnh Lâm truyền từ ngoài phòng vào, người còn chưa tới nhưng âm thanh cũng đã bàn giao rõ ràng.
Ngày đó bị người trong giang hồ vây công tập thể, cuối cùng nếu không phải người của Điển Thương Các tới kịp thì có lẽ bọn họ đã gặp nguy hiểm rồi. Tuy rằng ngôi chùa đã bị thiêu hủy, nhưng chỉ cần người còn sống thì sớm muộn cũng có ngày đòi lại những gì bọn họ đã phải chịu hôm nay.
Chỉ là, không ai ngờ Chu Vô Tâm và Bắc Vọng sẽ mất tích giữa đường. Lúc đầu tuy hai người bị người trong giang hồ bắt đi, nhưng nếu đám người kia thật sự đã tóm được họ thì theo lý thuyết bọn hắn sẽ không tiếp tục trú đóng ngoài Điển Thương Các, vì thế có thể loại trừ khả năng hai người họ đã bị bắt.
Như vậy, nếu không phải bị bắt thì nguyên nhân hai người mất tích chỉ có một: Hai người xảy ra chuyện, tạm thời không tìm được đường trở về, mà lúc này người có thể phái một lượng lớn người đi tìm cũng chỉ có mình Cảnh Lâm.
Bầu không khí bên trong Điển Thương Các bởi vì hai người biến mất mà trở nên đặc biệt nặng nề, nhưng lúc này thái độ của phương trượng lại kỳ lạ hơn nhiều lắm. Ông ta không ngừng hỏi thăm Ninh Thuần về những chuyện có liên quan đến Bắc Vọng, tuy Ninh Thuần có chút hoài nghi nhưng nghĩ rằng ông ta muốn tìm cách giải độc cho Bắc Vọng nên vẫn hỏi gì đáp nấy.
Mà hai người khiến người ta lo lắng kia lại vì bị đuổi giết một đường nên đã vô cùng thành công mà lạc đường!
Cũng vì lúc chạy thoát thân khỏi thôn trang, trên đường hai người không hề để lại cái gì để đánh dấu, bây giờ thì hay rồi, không tìm được đường quay về.
Hơn nữa cách để thoát khỏi khu rừng này, hai người họ càng không biết.
Thật vất vả lắm Chu Vô Tâm mới từ trên cây bò xuống lại gặp khốn cảnh như vậy, đúng là muốn bao nhiêu bất đắc dĩ lập tức có bấy nhiêu.
Sao nàng đi đến đâu cũng không thoát khỏi vận mệnh khốn khổ như vậy!!!
“Bắc Vọng, bây giờ chúng ta nên làm gì? Nếu cứ không trở về, bọn họ sẽ lo lắng chết.” Chu Vô Tâm ngồi dưới tàng cây, ngẩng đầu hỏi người đang đứng phía trước.
Bắc Vọng nhìn chung quanh, bắt đầu nghiêm túc quan sát địa hình. Dù khu rừng này không giống khu rừng họ đã đi qua lúc trước. Trêu xanh mọc trên thân cây cũng có thể đoán được đây là chỗ không người, khó đám bảo sẽ không có dã thú qua lại cộng thêm Chu Vô Tâm rõ ràng là người không trông cậy được, cho nên hắn chỉ có thể mau mau nghĩ cách rời đi
Nhưng mà, lúc hắn còn chưa kịp xác định được phương hướng nên đi, Chu Vô Tâm đã đột nhiên hét ầm lên.
“A a a a a…”
Đàn chim trong rừng cây bị tiếng hét của nàng làm bừng tỉnh, bay loạn lên không trung. Bắc Vọng đột nhiên quay đầu lại, chạy đến trước mặt nàng: “Ồn ào cái gì vậy!”
Chu Vô Tâm ôm đùi ngồi bệch xuống đất: “Ta bị rắn cắn, bị rắn cắn!”
Sắc mặt Bắc Vọng tối lại, liếc nhìn bốn phía: “Rắn đâu?”
“Ta vừa hét một tiếng nó đã bò mất.” Chu Vô Tâm bĩu môi trả lời.
Thật ra con rắn kia không có chạy ra, bởi vì nàng hét một tiếng, khiến nó sợ đến mức co người lại, nhưng ngay sau đó nàng đã phát hiện nó cũng chết rồi, là vì đông lạnh thành băng mà chết, bởi vậy mới có thể thấy chất độc Thực Hàn Tán trong người nàng đáng sợ bao nhiêu.
Chu Vô Tâm sợ Bắc Vọng hoài nghi, cho nên chỉ có thể qua loa nói dối.
Bắc Vọng không xác định được rốt cuộc con rắn cắn nàng có độc hay không, mặc kệ thế nào, vẫn rút cây đao nhỏ tiện tay mang theo từ thôn trang kia, cắt lớp vải chỗ nàng bị rắn cắn, đồng thời rạch hình chữ thập trên miệng vết thương, dùng dây buột tóc quấn ở vị trí trên bắp đùi nàng, sau đó cuối người, muốn hút độc cho nàng.
(Ly: thắc mắc ko phải có thể phân biệt bằng dấu răng sao???)
Chu Vô Tâm vội vàng chống đỡ bờ vai hắn: “Ngươi làm gì thế?”
“Hút độc.”
“Đừng như vậy, nếu có độc thì ngươi sẽ gặp nguy hiểm.” Tốt xấu gì trước kia Chu Vô Tâm cũng biết được ít kiến thức cấp cứu trong sách, cứ trực tiếp hút độc như vậy, nếu lỡ trong miệng hắn có vết thương gì thì người trúng độc sẽ thành hai người!
Bản thân nàng chịu tội thì thôi, không thể lại làm hại đến người khác được.
Bắc Vọng vỗ bỏ nàng tay, cho rằng nàng thật nhiều chuyện, nghĩ thầm bây giờ đã là lúc nào rồi mà còn để ý những chuyện như vậy, cảm thấy hơi hờn giận: “Ít nói nhảm.”
Mặc kệ nàng có đồng ý hay không, hắn một bên nặn máu, một bên sáp miệng lại gần…
Một chân của Chu Vô Tâm đã hoàn toàn bị tê rần, nhìn động tác như vậy của Bắc Vọng, trong lòng nàng như có thứ gì trồi lên, cùng một loại cảm giác kỳ dị trải rộng roàn thân.
Gương mặt yêu nghiệt vốn tràn ngập tà khí nay lại thêm vài phần điền đạm và dịu dàng.
“Chất độc đã bị hút sạch.” Bắc Vọng thấy tình hình đã tương đối, mới tùy tiện lau khóe miệng, đứng lên: “Chúng ta đi mau. Không thể tiếp tục ở đây nữa.”
Bình luận