Để phương trượng đi hoá duyên?
Quên đi, chính mình gây chuyện lại muốn người khác đến chùi mông, vẫn nên tự mình giải quyết đi.
“Phương trượng, nếu không, chúng ta đi cướp được không?” Chu Vô Tâm thực sự không nghĩ ra được cách nào khác, không thể làm gì khác hơn là nói ra đề nghị có thể được nhất.
“A di đà Phật.” Phương trượng chắp tay sau lưng, lạnh nhạt nói: “Ý này rất tốt.”
Lời này làm cho Chu Vô Tâm không đứng vững, suýt chút nữa đã té oạch xuống đất. Rốt cuộc ông có phải là hòa thượng không vậy?
Có điều nếu muốn cướp tiền thì nhất định phải tìm một nơi ít người lại bí mật mới được.
Cho nên hai người lập tức chạy đến ngoại thành, chiếm đóng trên con đường nhất định phải qua để vào thành, chờ đợi dê béo xuất hiện.
Chỉ có điều, dù sao bây giờ cũng đã muộn, người ra vào càng lúc càng ít, với lại phần đông cũng chỉ là vài nông dân mua chút thức ăn, muốn đụng đến người có gia cảnh giàu có đều không có cơ hội.
Chính trong lúc Chu Vô Tâm mặt ủ mày chê, cân nhắc có nên đổi phương án khác không thì một chiếc xe ngựa sang trọng lại vững bước chạy về phía hai người họ.
Mà càng hay hơn là chiếc xe ngựa này đột nhiên vừa đi tới nửa đường đã dừng lại, sau đó một vị công tử quần áo hoa lệ bước xuống xe, một thân một mình đi qua một bên, dường như muốn giải quyết vấn đề nội bộ gì đó.
Chu Vô Tâm vừa nhìn, à há, cơ hội tới!
Nàng nháy mắt ra hiệu với phương trượng, còn bản thân lại ôm một đống gạch nhẹ chân lại gần vị công tử kia, chờ đúng thời cơ, thừa dịp không ai phát hiện, không ngừng ném gạch nhắm ngay hắn. Bịch bịch bịch, từng cái, từng cái đều chính xác không lầm đập lên người vị công tử ấy.
“Được rồi, thành công! Mặc ngươi ăn mặc ngầu lòi thế nào, chỉ bằng mấy viên gạch của ta cũng có thể quật ngã ngươi như thường!” Chu Vô Tâm cười gian chạy lại chỗ người bị đập ngất, cũng không biết vị kia lúc tỉnh lại có ‘tan vỡ’ hay không. Chỉ là cướp tiền thôi mà, có cần hung tàn như vậy không hả!
Chu Vô Tâm cấp tốc nhét hết tiền tài cướp được trên người hắn nhét vào túi mình, sau đó xoay người cùng với phương tượng, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai thoát khỏi hiện trường.
Cuối cùng xem như Chu Vô Tâm và phương trượng cũng thuận lợi vào thành. Lúc tìm được chỗ Lục đại phu, Chu Vô Tâm vô cùng cảm khái mà vỗ vỗ bả vai Lục đại phu, thở dài: “Ai, những ngày đã qua thật gian khổ…”
…
Điển Thương Các.
Tu La Tràng là nơi sát thủ nhận trừng phạt. Trong này giam giữ tất cả những sát thủ khiến giang hồ vừa nghe tên đã sợ mất mật như Đao Khách, Độc Nhân…
Tu La Tràng tổng cộng có mười tám tầng, số người và vật bị giam, áp trải rộng bên trong mỗi tầng. Càng đi lên thì mối nguy hiểm phải đối mặt càng lớn. Trước kia trừng phạt chỉ yêu cầu từ tầng năm trở xuống, ít khi có người lên các tầng cao hơn, cũng vì thế mà Hắc Liễu được cất giấu trong tầng cao nhất của Tu La Tràng, nếu muốn lấy Hắc Liễu ra, thì nhất định phải đánh từ tầng một đánh tới.
Điển Thương Các là môn phái lớn có lịch sử trăm năm trên giang hồ. Tuy rằng tất cả mọi người đều biết Hắc Liễu ở Điển Thương Các, nhưng thậm chí ngay cả những Các chủ những đời trước, cũng chưa từng có người nào có thể lấy Hắc Liễu ra khỏi Tu La Tràng, cũng vì vậy mà vật này chỉ có thể trở thành sự vọng tưởng của mọi người.
Bây giờ, Cảnh Lâm lại vì Chu Vô Tâm mà đi vào, mặc kệ người khác khuyên bảo thế nào cũng dứt khoát không đổi ý.
Túc Ngọc đứng ngoài khóc đến nhũn người, nếu không phải Cảnh Lâm thừa dịp mọi người nghỉ ngơi, không ai biết để đi vào thì dù nàng có thể chết trước mặt hắn cũng nhất định phải ngăn cản hắn lại.
Bên này, Cảnh Lâm tiến vào Tu La Tràng, mà một bên khác, Ninh Thuần lại đi tới đỉnh Tuyết Sơn để tìm Tuyết Cốt trong truyền thuyết.
Tuyết Cốt theo thiên địa mà sinh, óng ánh, long lanh, có bề ngoài không khác gì một đoạn xương vỡ. Ninh Thuần chưa từng nhìn thấy Tuyết Cốt, tất cả những hình ảnh có liên quan đến Tuyết Cốt đều chỉ dựa theo truyền thuyết lưu lại. Ở trong khoảng không mênh mông tuyết trắng thế này, muốn tìm được một thứ chưa từng gặp, là khó khăn cỡ nào.
Nhưng hắn vẫn vì việc nghĩa quyết không lùi bước. Cẩn thận dùng quần áo quấn mình thành một quả cầu, hắn một mình một người, yên lặng đi tới.
Vì để chiếm được những dược liệu này, bọn họ phải trải qua gian khổ, khúc chiết thế nào, Chu Vô Tâm đều không thấy được, cũng sẽ không hiểu.
Xưa nay trên thế giới nay, tình cảm vốn không có công bằng để nói.
Từ đầu đến cuối đúng là nàng vì bọn họ mà làm rất nhiều, nhưng quay đầu lại, người thật sự nhận được nhiều nhất lại chính là nàng.
Phương trượng vừa xem cũng hiểu, vì vậy, ông ta khuyên nàng khá nhiều lần. Người bị thương, không chỉ có một mình nàng.
Mà thân là người trong cuộc, lại bị sương dày bịt kín hai mắt, nên chỉ có thể nhìn thấy mình bị người ta lừa dối lại không thấy được chuyện bọn họ bù đắp vì mình hay vì nàng mà họ đã phải làm những gì!
Vì thu thập dược liệu, Ninh Thuần và Cảnh Lâm đã cùng hành động, tất nhiên Ninh Liên cũng sẽ không bỏ mặt ngồi không. Nếu như không có lần mâu thuẫn này, có lẽ hắn sẽ còn suy nghĩ một chút nhưng mà vì chuyện này đã xảy ra nên hắn không thể đợi nữa, bất kể thế nào, hắn phải lấy Đế Linh ra giúp nàng giải độc.
Có điều sau khi tin tức Ninh Liên muốn lấy Đế Linh, Ninh An vốn thật vất vả mới đuổi Chu Vô Tâm đi được, bắt đầu không thể bình tĩnh.
Mắt thấy Ninh Liên vừa hồi cung nàng ta đã chạy thẳng đến chỗ hắn, liều mạng lớn tiếng chất vấn: “Cửu ca, tại sao? Tại sao chàng lại vì ả Chu Vô Tâm chết tiệt kia mà đi lấy Đế Linh! Tại sao…”
Lúc này Ninh Liên đang chuẩn bị muốn ra ngoài, hắn liếc nhìn Ninh An một cái, lạnh lùng nói: “Chuyện này không liên quan đến ngươi.”
Ninh An gấp muốn khóc, kéo Ninh Liên lại, hét lên: “Cửu ca! Chàng có biết nếu chàng làm vậy thì cả đời này chàng sẽ lưu lại mầm bệnh không!”
Ninh Liên buồn bực đẩy Ninh An ra: “Chuyện của bản vương không cần ngươi quan tâm.”
Đế Linh sinh sống sâu trong Hàn Trì nơi thâm cung. Muốn lấy Đế Linh ra, và để cho nó nở hoa thì nhất định phải lấy máu ngâm vào Hàn Trì, kéo dài bảy bảy bốn chín ngày. Hơn nữa, máu tươi này, nhất định phải là huyết thống của Đế vương. Hàn Trì do hàn băng ngàn năm tạo thành, mỗi ngày Ninh Liên không chỉ cắt tay mình lấy máu mà còn phải ở trong điều kiện lạnh giá này rót mấy canh giờ, để dòng máu mới mẻ tẩm bổ Đế Linh, đảm bảo sau bốn mươi chín ngày nó sẽ nở hoa kết quả.
Chưa từng có người nào trong dòng dõi Hoàng gia đồng ý đến Hàn Trì lấy Đế Linh ra, dù cho chỉ có thể mãi mãi nhìn mà không có được thì cũng không người nào đồng ý đi thử nghiệm. Nhưng đường đường là Thái tử hiện nay, nếu hắn muốn lấy Đế Linh vì mình thì sẽ không có ai nói cái gì, nhưng cố tình hắn lại làm mình bị thương chỉ vì một Chu Vô Tâm!
Ninh An gấp gáp kéo Ninh Liên lại, trong giọng nói chỉ còn lại cầu xin: “Cho dù Đế Linh nở hoa rồi thì sao? Cho dù chàng lấy được Đế Linh thì sao? Cửu ca, cả đời này người chàng sẽ không thể ấm áp lên lần nữa! Lẽ nào chàng đồng ý vì ả mà trở thành một Băng Nhân sao? Nước Hàn Trì sẽ khiến chàng hoàn toàn không cảm nhận được bất cứ nhiệt độ gì!”
“Bản vương biến thành thế nào cũng không liên quan tới ngươi.”
“Ả ta có tài cán gì mà có thể làm chàng vì ả mà làm đến bước này! Dựa vào cái gì!”
Nghe được câu này, Ninh Liên bỗng dưng không còn tức giận nữa, hắn xoay người khẽ đỡ Ninh An dậy, thay nàng vuốt phẳng nếp nhăn trên quần áo, lạnh nhạt nói: “Vậy bản vương có tài cán gì mà có thể khiến ngươi để ta trong lòng như vậy.”
Tình yêu là không có lý do, bởi vì yêu thích, cho nên hắn cam tâm tình nguyện làm những chuyện trước kia tuyệt đối không làm. Mà cũng bởi vì quan tâm cho nên mới không thể chấp nhận sự thật tàn khốc nàng sẽ tử vong.
Có điều, hắn muốn làm thì làm. Có nhiều lúc tình cảm chỉ là chuyện của một người, hắn không có hi vọng xa vời nàng sẽ cảm kích hắn, cũng không cần nàng biết những chuyện hắn đã làm vì nàng.
Hắn chỉ hi vọng nàng có thể bình an sống sót, giống như lúc hắn biết nàng, từ khóe mắt đến đuôi lông mày, đều có thể nhìn thấy ý cười tràn ngập của nàng.
Ninh Liên cứ giống như trước vậy, nhẹ nhàng vỗ vai Ninh An: “Đồng ý với bản vương, thay bản vương giữ kín bí mật này đi…”
(Ly: người đáng thương ắt có chỗ đáng hận.)
Bình luận