Chu Vô Tâm nhìn nam nhân hóa trang cổ đại trước mắt, vẻ mặt đưa đám hỏi: “Đại thúc, xin hỏi nơi này là nơi nào?”
“Vùng hoang dã.”
“WHAT?”
“Đừng tò mò, đừng kích động.” Đại thúc rất bình tĩnh liếc nàng một cái, chậm rãi ngồi xuống ghế giải thích: “Lúc trước ta thấy ngươi bị chôn trong hoàng lăng, còn tưởng là vật chôn cùng vương công quý tộc, ai ngờ, lúc cạy quan tài ra thì phát hiện ngươi vẫn còn sống. Nếu không phải đã nhìn thấy người chết khắp thiên hạ thì e rằng ta cũng cho rằng ngươi đã chết rồi. Lúc đó, tiếng tim đập của ngươi gần như không có, toàn thân đều lạnh lẽo, chỉ có vị trí trái tim là ấm. Trước giờ ta chưa từng thấy người chết nào kỳ quái như ngươi cho nên mới mang ngươi về nghiên cứu. Ngươi có biết không, ngươi đã hôn mê ròng rã nửa năm! Nửa năm này mỗi ngày lão tử đều phải chăm sóc ngươi, làm hại ta không trộm được ngôi mộ nào. Ta còn tính nếu ngươi cứ bất tỉnh như vậy ta sẽ chôn ngươi luôn cho xong chuyện, đỡ phiền.”
Chu Vô Tâm run cầm cập nhìn đại thúc: “Vậy xin hỏi bây giờ là ngày tháng năm nào?”
“Ninh triều năm năm mươi.”
Má ơi, lẽ nào là xuyên qua?
Đừng tà môn như vậy chứ. Chỉ nhắm mắt một chút mà cũng có thể xuyên qua, nàng có thể viết sách tuyên truyền được rồi đấy!
Có cần xui xẻo như vậy không hả!
Cuộc sống mới mà Chu Vô Tâm vừa mới bắt đầu không bao lâu đã bị phá hủy như vậy.
Chu Vô Tâm vất vả lắm mới tìm được một chiếc gương đồng trong phòng, nhìn gương mặt xa lạ trong gương, nước mắt nàng chảy dài: “Móa, vì cọng lông gì mà trên đời nhiều ngươi như vậy, cứ một mực phải bắt ta xuyên chứ!”
“Được rồi được rồi, đừng kéo dài thời gian nữa. Ngươi tỉnh rồi thì coi như lão tử cũng được giải phóng. Tạm biệt tạm biệt.” Nam nhân trung niên hưng phấn nhìn Chu Vô Tâm, nói, xong lại tùy ý lật thứ gì dưới gầm giường, sau đó, trong nháy mắt, bóng dáng ông ta đã biến mất không còn tung tích.
Chu Vô Tâm đuổi nửa ngày cũng không đuổi kịp ông ta, nên chỉ có thể câm nín nhìn trời, nước mắt chảy thành hàng. Vùng hoang dã này… Rốt cuộc phải làm sao mới ra ngoài được đây!!
Được rồi, xét thấy năng lực tiếp nhận của Chu Vô Tâm khá mạnh, cho nên nàng chỉ có nhận mệnh.
Chu Vô Tâm trở lại phòng tìm chút thức ăn, rồi dùng ga trải giường cuốn một ít đồ đạt cần dùng đeo lên người, dựa vào vận may để ra khỏi vùng rừng núi hoang vắng này.
Có điều, lúc đi đến khi sắc trời ảm đạm, nàng bắt đầu cảm thấy kỳ quái. Rõ ràng nàng mới xuyên đến đây nhưng trong lòng lại luôn có một loại cảm giác quen thuộc không tên với cảnh tượng nơi đây. Loại cảm giác quen thuộc này khiến nàng rất bất ngờ, giống như đây là nơi nàng từng sinh hoạt vậy.
Có điều, dù nàng nghĩ đến nát óc cũng thể tìm được lý do. Nếu đã đến rồi thì nàng quyết định cứ ở lại đây xem sao, coi như không uổng phí lần xuyên không khó có được này. Chẳng qua, muốn lăn lộn ở đây cũng phải cần tiền, vì thế khi nhìn thấy gánh hát chiêu người tạm thời, Chu Vô Tâm lập tức nhắm mắt bất chấp mà nhào lên. Tốt xấu gì mẹ già nhà nàng cũng từng là một người mê hí kịch, trải qua một thời gian dài mưa dầm thấm đất, ít nhất để qua mắt cổ nhân là không thành vấn đề.
Sau khi kết thúc biểu diễn, Chu Vô Tâm cầm thù lao nhận được tìm một khách điếm ở lại, trong lòng cũng không quên cảm khái cổ đại dễ kiếm tiền hơn hiện đại nhiều!
“Tiểu nhị, tiểu nhị!” Chu Vô Tâm dài trên giường hô to với bên ngoài, muốn tiểu nhị lấy chút thức ăn đến nhưng qua một lúc lâu vẫn không thấy bóng người. Nàng không thể làm gì khác hơn là tự mình xuống lầu tìm ăn.
Có điều khi nàng ăn vụng xong, chuẩn bị trở về phòng nghỉ ngơi thì lại phát hiện một chuyện rất nhứt ‘trứng’.
Bởi vì phòng trọ nơi này đã lớn còn giống nhau cho nên sau khi nàng đi hết tầng lầu nàng ở lại cũng không tìm được phòng mình đã thuê là phòng nào. Bây giờ đã khuya, người trong khách điếm đều ngủ cả, cũng không biết tiểu nhị nghỉ ngơi ở đâu. Hết cách, nàng không thể làm gì khác hơn là bắt đầu tìm từng phòng một.
Nhưng khi nàng đẩy cửa một căn phòng ra, nàng nhanh chóng bị hai thân thể trần truồng trên giường dọa đến trợn mắt há hốc mồm.
Cảnh tượng trước mắt quá kích thích khiến cả người nàng cứng đờ tại chỗ, không thể nhúc nhích, mà người trên giường dường như cũng đã quen chuyện bị người ta nhìn thấy lúc này cho nên sự xuất hiện của nàng cũng không khiến hai người kinh ngạc bao nhiêu, hai người đều xem nàng như không tồn tại. Mãi đến khi xong việc, nam nhân mới đứng dậy khỏi ôn nhu hương, không nhanh không chậm cầm quần áo bên cạnh giường mặc vào: “Là người mới à.” Đuôi mắt hẹp dài của nam nhân đảo qua Chu Vô Tâm, chỉ chỉ giường, lạnh nhạt hỏi: “Ngươi cũng muốn?”
Rõ ràng lời nói của hắn có thể khiến xương tủy người nghe mềm nhũn nhưng trong mắt và giọng nói lại lạnh lẽo khắc cốt hương vị từ chối.
Chu Vô Tâm khinh thường hừ lạnh một tiếng. Đúng là một kẻ nói một đằng làm một nẻo. Dung mạo dù có dễ nhìn hơn lão nương thì sao, cũng chỉ là một kẻ túng dục, sớm muộn cũng tinh tẫn nhân vong*.
(*tẫn = hết, vong = chết, khụ khụ, mọi người hiểu =.=!!)
Sau khi mặc quần áo tử tế, nữ nhân trên giường lập tức cười yếu ớt rồi ra ngoài. Thấy nàng ta rời khỏi, nam nhân lại tiếp tục nói: “Nếu lần sau muốn gặp ta thì không cần lén lút như vậy, chỉ cần nói một tiếng với ta là được. Muốn làm, ừm, ta cũng phải suy nghĩ một chút. Hơn nữa, ta cũng không mấy hứng thú với nữ nhân bình thường không có gì đặc biệt.”
Cuối cùng, hắn còn bổ sung một câu: “Lần sau đừng thoa phấn dày như vậy, rửa mặt sạch sẽ rồi mới ra ngoài gặp người được. Muốn hấp dẫn sự chú ý của ta có rất nhiều cách, nên đừng làm bản thân giống quỷ như vậy, nếu không buổi tối gặp mặt, ta lại tưởng ngươi là xác chết từ quan tài bò ra.”
Chu Vô Tâm đỡ tường.
Nàng cứ nghĩ nội tâm chính mình đã rất mạnh mẽ rồi, không ngờ hôm nay vẫn phải cam bái hạ phong. Kẻ trước mắt quả thật là ông tổ của giới tự luyến (tự yêu bản thân).
“Được, ta không phải muốn đến tìm ngài, cũng không muốn thuộc về ngài. Ngài đừng hiểu lầm, ta không có hứng thú với ngài. Bộ dạng như cây búa thế kia, nếu muốn tìm người tiết dục thì tìm người nào ăn no rửng mỡ mà nện.” Chu Vô Tâm tức giận nói một tràng rồi nhanh chóng xoay người rời đi.
Nam nhân tự mình rót cho mình chén trà, đột nhiên mở miệng gọi Chu Vô Tâm lại: “Ngươi tên là gì?”
Chu Vô Tâm là bé ngoan hỏi gì đáp đấy, nghe thấy hắn hỏi, nàng dừng bước, quay đầu trả lời hắn: “Chu Vô Tâm.”
“Phốc.” Chu Vô Tâm vừa dứt lời, ngụm trà trong miệng nam nhân cũng bị phun ra ngoài.
Ngay cả loại sát khí lạnh như băng lúc nãy cũng bị quét sạch khiến hắn như biến thành một người khác trong nháy mắt. Hắn gấp gáp hỏi nàng: “Rốt cuộc ngươi là người hay quỷ?”
“Phí lời, ngươi thấy con quỷ nào mà có bóng chưa?” Chu Vô Tâm lườm hắn một cái, chỉ chỉ bóng nàng dưới ánh nến.
Nam nhân nghi ngờ nhìn nàng, bỗng nhiên không nói hai lời đã vội vã kéo nàng chạy ra khỏi phòng, đến nơi nào đó.
Hành động của hắn rất đột ngột làm Chu Vô Tâm không hiểu ra sao: “Này, ta nói nè, ngươi nói bay là bay, chạy là chạy, cuối cùng ngươi muốn mang ta đi đâu? Giày của ta bị rơi mất rồi!”
“Này, tổ tông nhà ngươi, tốt xấu gì ngươi cũng phải giải thích ngươi muốn làm gì chứ?”
“Này…”
Vì không muốn Chu Vô Tâm ồn ào đánh thức người trong khách điểm, nam nhân nhanh tay điểm huyệt nàng, sau đó tiếp tục chạy vội. Mãi đến khi đến một giếng nước vắng người mới thả nàng ra.
“Rửa mặt.” Nam nhân chỉ vào thùng nước đặt bên cạnh giếng, ra lệnh cho Chu Vô Tâm.
Chu Vô Tâm nhìn hắn, nghĩ thầm không phải người này biết chủ nhân thân thể nàng đang ‘ở’ tạm chứ. Nghe nam nhân trung niên cứu nàng nói nàng bị ông ta đào từ trong quan tài ra. Chẳng lẽ gặp phải người quen thật rồi? Không xui xẻo như vậy chứ.
Hơn nữa, sao tên trước mắt giống kẻ bị tâm thần phân liệt vậy. Lẽ nào hắn có thù oán gì với thân thể này? Hay là, giữa hai người có quan hệ không đứng đắn gì đó?
Chu Vô Tâm vừa rửa mặt vừa cân nhắc quan hệ của mình và người bên cạnh, mà tên điên này còn tỏ vẻ không kiên nhẫn, không ngừng giục nàng mau mau rửa mặt.
Quên đi, mặc kệ có biết hay không, nàng cứ làm như không biết. Nếu là người chết rồi thì cứ để cho tất cả mọi người đều coi nàng đã chết rồi đi. Vừa rồi nàng thấy khi hắn nghe tên nàng thì phản ứng hơi kịch liệt… Mặc kệ, tiếp theo nàng cứ kiên quyết nói không quen đi.
“Được rồi, được rồi, xong rồi, giục cái gì mà giục.” Chu Vô Tâm ngẩng đầu trừng hắn.
Bình luận