Bắc Vọng thấy Ninh Thuần từ trên trời giáng xuống, ánh mắt dừng ở vết máu dính trên quần áo của Chu Vô Tâm: “Nàng bị thương?”
Ninh Thuần lạnh nhạt nhìn Bắc Vọng, giải thích: “Không phải là máu của nàng.”
Ninh Thuần nói xong, xoay người rời đi.
Bắc Vọng nhìn người bình yên ngủ trong ngực mình, sửng sốt một lát mới nhẹ nhàng thả nàng lên giường, sau đó, giúp nàng cởi bỏ áo ngoài dính máu rồi dùng chăn đắp cho nàng.
Rõ ràng khi biết nàng chưa trở về Bắc Vọng gấp muốn chết, nhưng sau khi nhìn thấy nàng ngủ lại không đành lòng đánh thức nàng.
Hôm nay, lúc Cảnh Lâm xuất hiện đã nói rõ chuyện Phó Trầm cho hắn nghe, hắn ngoài miệng bảo không để ý nhưng trong lòng lại rất hối hận, nếu như lúc đó hắn nghe nàng giải thích thì nàng sẽ không phải gặp những chuyện như vậy.
Vì sao mỗi lần gặp chuyện liên quan đến nàng hắn đều không thể tỉnh táo để suy nghĩ thật kỹ chứ.
Nghĩ đến đây, Bắc Vọng lại ảo não muốn chết.
Hắn nhẹ tay vuốt ve gương mặt nàng, trong mắt ẩn sâu thâm tình vô hạn. Hắn dùng ngón tay vuốt phẳng đôi mày đang nhăn chặt của nàng, khẽ trách: “Nàng là một con heo không có trái tim, nhưng ta không thể mất đi nàng, nàng biết không…”
Ngày kế, khi Chu Vô Tâm tỉnh lại, trong phòng đã sớm không còn bóng dáng của Bắc Vọng.
Nàng nằm ì trên giường một hồi lâu mới giãy dụa rời giường, tùy tiện rửa mặt rồi đi đến nhà bếp.
Nàng không tin, nam nhân của nàng lại dễ cướp như thế.
Cho nên, một bên ôm thái độ chịu đòn nhận tội, một bên ôm thái độ xem trọng nam nhân chính mình, Chu Vô Tâm hầm một bát canh gà ngon miệng bưng đến cho Bắc Vọng.
Nhưng không ngờ khi đến nơi lại bị người ta cản lại.
Chu Vô Tâm cẩn thận che chở bát canh mình làm, mở miệng nói với bọn họ: “Để ta đi vào. Ta muốn đưa cho hắn chút đồ.”
“Không được. Công tử đang làm việc công, không cho phép bất cứ người nào đến quấy rầy.”
Chu Vô Tâm liếc xéo bọn họ: “Ta là ‘bất cứ người nào’ sao. Để ta vào, nhanh. Đừng cản đường!.”
“Không được.”
Chu Vô Tâm tức rồi, nàng đặt bát canh gà qua một bên: “Đây là nhà ta, ngươi dựa vào cái gì mà không cho ta đi vào. Các ngươi ở địa bàn của ta mà còn dám ngang ngược trên đầu ta?”
“Bắc cô nương đã nói, mấy ngày nay công tử có chuyện cần làm, hơi quấy rầy sẽ có khả năng phải làm lại từ đầu, thời gian của công tử rất gấp, không rảnh rỗi uống canh gà gì đâu, mời ngươi trở về đi.”
Chu Vô Tâm không ngờ chỉ đưa bát canh mà còn khó khăn như vậy. Nàng thở phì phò bưng canh gà trở về, tự mình uống sạch. Liên tiếp mấy ngày, mỗi lần Chu Vô Tâm muốn đi tìm Bắc Vọng đều bị ngăn ngoài cửa. Nàng muốn kêu to, lại bị bọn thị vệ nhanh tay lẹ mắt che miệng lôi đi. Mà cũng không biết tại sao, mặc kệ nàng làm ra động tĩnh lớn thế nào, người bên trong cũng không chút phản ứng.
Chẳng lẽ hắn còn giận nàng? Theo lý nếu Cảnh Lâm trở về sẽ giải thích cho hắn, hắn không thể hiểu lầm nàng như vậy.
Chu Vô Tâm muốn tìm người cầu cứu nhưng phương trượng không ở, Lục đại phu không ở mà ngay cả Cảnh Lâm cũng không ở.
Còn Ninh Thuần, nàng lại không biết hắn ở đâu.
Lần này hay rồi, đến một người đứng bên nàng cũng không có, người giúp đỡ càng không. Bây giờ, tất cả mọi người trong nhà đều chỉ nghe lời Bắc Yên, hoàn toàn xem Chu Vô Tâm như không khí, giống như đây là nhà nàng ta vậy.
Cả lúc ăn cơm nàng cũng không có cơ hội nhìn thấy Bắc Vọng.
Nàng không nghĩ ra, hắn đang bận rộn chuyện gì mà đến thời gian gặp nàng một lát cũng không có, còn Bắc Yên thì khác, mỗi lần đều để nàng nhìn thấy nàng ta loanh quanh trong sân hắn.
Ngày thứ tư, cuối cùng Chu Vô Tâm cũng không thể nhịn được nữa, nàng nhất định phải nhìn thấy Bắc Vọng. Nàng nhất định phải nhìn xem thời gian này hắn đang bận cái gì! Có thể bận đến thời gian gặp nàng cũng không có.
Nghĩ là làm, nàng lặng lẽ vòng ra sân sau, bắt đầu trèo tường.
Mà lúc này, trong thư phòng, Bắc Vọng rốt cuộc cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi đưa sổ con vào tay Bắc Yên.
Bắc Yên nhận lấy, liếc nhìn qua rồi kích động cười với hắn: “Ca ca, huynh thật lợi hại, nhanh như vậy đã làm xong rồi.”
Bắc Vọng lạnh lùng liếc nàng một cái, một bộ không muốn gặp lại nàng mà bưng chén trà đã lạnh trên bàn uống một ngụm.
Bắc Yên hoàn toàn không thèm để ý thái độ không nhìn này của hắn, tiếp tục nói: “Huynh đã không ngủ mấy ngày liên tiếp rồi, hiện tại chuyện chỉnh đốn đội ngũ đã xong, huynh đi nghỉ ngơi một lúc đi. Đợi mấy người Dương tướng quân trở về là có thể dựa theo kế hoạch của huynh mà làm.”
Bắc Vọng vẫn không phản ứng với những gì nàng ta nói, có điều vẫn đứng dậy, lên giường, nằm xuống ngủ. Hắn thật sự rất mệt, vì để nhanh chóng làm xong chuyện này, có thời gian bồi Chu Vô Tâm, hắn chỉ có thể gồng mình không ngơi không nghỉ mấy ngày liền. Cũng may cuối cùng đã làm xong, hắn phải nghỉ ngơi một chút nếu không thân thể hắn thật sự không chống đỡ nổi.
Bắc Vọng vừa dính vào gối đã ngủ thiếp đi. Bắc Yên thì lại cầm một cây quạt đi tới, nhẹ nhàng quạt để hắn ngủ thoải mái hơn.
Mãi đến khi nhìn thấy Bắc Vọng hoàn toàn ngủ say, Bắc Yên mới cẩn thận từng li từng tí quỳ gối bên giường, tinh tế mà nhìn hắn.
Trong lúc ngủ, Bắc Vọng không còn là một vị vương gia lạnh lẽo hung ác như bình thường mà bình yên, vô hại như một đứa bé. Bắc Yên nhìn gương mặt anh tuấn của hắn, không ngừng lại gần hắn, nhịn không được muốn vươn tay xoa một chút, mà đúng lúc này, Chu Vô Tâm cũng tuyên bố leo tường thành công.
Khi nàng mở cửa sổ trèo vào đã thấy cảnh gương mặt hai người kề sát nhau như vậy.
Chu Vô Tâm ngây người tại chỗ, không nói hai lời cầm bình trà trên bàn, dội về phía Bắc Vọng.
Trong nháy mắt, nước trà lạnh lẽo khiến Bắc Vọng bỗng nhiên tỉnh dậy, còn khiến hắn mơ hồ nhìn thấy sắc mặt xanh lét đến đáng sợ của Chu Vô Tâm.
Mới bị gọi tỉnh, còn có chút mờ mịt không rõ: “Sao nàng lại đến đây?”
“Mịa nó, muốn gặp ngươi một lần thật không dễ dàng.” Chu Vô Tâm nhìn hắn cười lạnh: “Ta tưởng mấy ngày nay ngươi bận rộn cái gì, hóa ra là cái này. A. Ngài bận bịu quá ha.”
Bắc Vọng không hiểu nàng đang nói gì, nhưng lúc quay đầu nhìn thấy cả người Bắc Yên cũng bị nước dội ướt, hắn như hiểu ra cái gì. Hắn vừa muốn mở miệng nhưng Chu Vô Tâm đã dứt khoát cắt đứt lời hắn: “Xem ra mọi người nói rất đúng, chúng ta quả nhiên không phù hợp.”
Bắc Vọng sợ hãi cả kinh: “Nàng có ý gì?”
“Còn có thể có ý gì? Là ta quá ngốc, vẫn luôn đánh giá cao chính mình, coi mị lực của chính mình là vô địch, tin rằng ngươi sẽ luôn yêu ta, chẳng qua, không ngờ, ha ha ha ha, ta thật khờ muốn chết mà!”
Nghe thấy nàng nói vậy, cuối cùng Bắc Vọng cũng hiểu nàng đang hiểu lầm chuyện gì, nghĩ thầm có lẽ nàng nghĩ hắn và Bắc Yên ở đây làm gì đó nên mới tức giận. Nhưng mà Bắc Vọng cũng là một người sĩ diện, nàng đột nhiên xông tới, không hỏi phải trái đúng sai đã dội nước vào người hắn, còn nói những câu không hiểu ra sao, nói hắn không tức giận là không có khả năng.
Chu Vô Tâm nói xong những câu kia, đã quay đầu rời đi ngay lập tức.
Bắc Vọng nhìn bóng lưng nàng thấp giọng rống giận: “Nàng dám đi ra ngoài thử xem!”
Bước chân Chu Vô Tâm hơi dừng một chút, cũng không quay đầu mà dứt khoát rời đi.
Nếu là lúc trước khi nghe thấy hắn nói như vậy, Chu Vô Tâm nhất định sẽ chân chó lui về, nhưng mà lúc này nàng đang rất tức giận, hoàn toàn không muốn nhìn thấy hắn.
Hắn càng không cho nàng đi, nàng càng muốn đi.
Bắc Vọng lao ra kéo lại nàng, Chu Vô Tâm nâng tay cho hắn một cái tát: “Thả ta ra!”
Đều nói hai người yêu nhau thì giữa họ luôn có vài điểm chung.
Bắc Vọng vẫn cho rằng hắn và Chu Vô Tâm đều thích sống một cuộc sống giản đơn, nhưng trên thực tế, điểm giống nhau lớn nhất giữa bọn họ là rất tàn nhẫn, mặc kệ đối với chính mình hay đối với người khác.
“Nàng đừng hòng đi.” Bắc Vọng trói chặt tay nàng lại, nghiến răng nghiến lợi nói.
Chu Vô Tâm trào phúng cười cợt, rút cây trâm xuống. Bắc Vọng nghĩ nàng muốn đâm mình như lần trước, phản xạ có điều kiện lùi về sau một bước, nhưng không ngờ nàng lại tàn nhẫn mà chỉ cây trâm vào cổ mình: “Nếu không muốn ra chết trước mặt ngươi thì thả ta đi ngay lập tức!”
Bình luận