Chu Vô Tâm để Tiểu Liên quấn lên người mình thêm vài lớp băng vải để chèo chống thân thể, sau đó, hai người lén lút trèo tường, nhân trời còn chưa sáng đã chạy ra ngoài.
“Oa mama, không phải những người này đều cả đêm không ngủ mà đến đây canh chứ!” Chu Vô Tâm vốn tưởng các nàng đã dậy sớm lắm rồi, ai ngờ, khi tới nơi lại phát hiện nhiều thiếu nam thiếu nữ thức dậy còn sớm hơn, đã sớm canh giữ bên ngoài nơi tổ chức đại hội.
Tiểu Liên đỡ Chu Vô Tâm đi vào trong góc, đợi đến khi cửa hội trường tổ chức mở ra, mọi người chen lấn xong, mới chậm rãi đi vào.
Lúc này, hai vị tiểu thư Chu phủ, cũng đã chuẩn bị trang phục đâu vào đấy, bắt đầu xuất phát.
“Tiểu thư, chúng ta qua bên cạnh chờ một chút đi.” Tiểu Liên nói xong liền đỡ Chu Vô Tâm qua đứng một bên, nhưng người đến tham gia đại hội chọn rể này thật sự rất đông, khó tránh khỏi việc bị người va chạm. Chu Vô Tâm không tiện tức giận, chỉ đành để Tiểu Liên mang nàng đi tìm nơi nào đó yên tĩnh một chút, sau đó mới ngồi tại chỗ chờ đợi Tiểu Liên kiếm chút đồ ăn về cho nàng lót dạ.
Trong đại hội chọn rể như thế này, đa số các nam thanh nữ tú đều vì hình tượng mà hầu như không ăn cái gì, chẳng qua, đối với Chu Vô Tâm và Tiểu Liên mà nói thì những người đó càng không ăn gì, thì các nàng càng thấy vui vẻ.
Tiểu Liên, nhanh tìm đồ ăn thôi! GO! GO! GO! Chu Vô Tâm vừa vào trong hội trường đã bắt đầu sai khiến Tiểu Liên tìm thức ăn rồi.
Sau đó, Tiểu Liên bưng các loại bánh trái, cùng Chu Vô Tâm ngồi trên phiến đá bên cạnh dòng suối, từ từ ăn. Vì tương đối đói bụng nên hầu như hai người đã quét qua một lượt các loại thức ăn trong hội trường. Nếu không phải Chu Vô Tâm dặn dò Tiểu Liên lấy mỗi loại một ít thì nói không chừng hai người đã trở thành người đầu tiên chết vì ăn no.
Mặt trời dần nhô lên cao, đại đội chọn rể cũng chính thức bắt đầu. Chu Vô Tâm để Tiểu Liên vào trong hội trường chờ, nếu nàng ấy phát hiện có vị công tử nào vừa ý thì thuận tiện bồi dưỡng một chút. Nếu không có, vậy thì thấy gì ăn đó cũng không tồi. Riêng nàng thì chỉ một mình an tĩnh ngồi ăn bánh hoa quế, cười nhỏ không quan tâm.
Chẳng qua nàng yên tĩnh không được bao lâu thì có một đám các cô nương vừa đùa giỡn vừa kéo lại gần chỗ nàng ngồi.
Chu Vô Tâm làm như không nhìn thấy các nàng, tiếp tục thưởng thức bánh hoa quế trong tay.
Các cô nương la hét đùa giỡn ném túi cát lại đây, Chu Vô Tâm bình tĩnh đứng dậy, dời đến nơi cách xa các nàng một chút. Thế nhưng cuộc so tài của các vị cô nương càng lúc càng quá đáng, khiến sự nhẫn nại của Chu Vô Tâm đến cực hạn.
Nào có người nào ném túi cát từ nơi xa như vậy mà mỗi lần đều chính xác không lầm ném trúng lưng nàng? Hơn nữa, ném xong, một câu xin lỗi cũng không có, giống như bị các nàng ném trúng là vinh hạnh của nàng vậy.
Lúc túi cát thứ bảy ném trúng mình, Chu Vô Tâm hoàn toàn nổi giận, vung tay ném luôn túi cát kia xuống suối.
Quay đầu nhìn lại, trong tiếng la hét chói tai của các cô nương, Chu Vô Tâm nhìn thấy rõ ràng hai người Chu Kỷ Hương và Chu Kỷ Lam đang đứng một bên hả hê cười to.
Chu Vô Tâm cố gắng chống đỡ thân thể đứng dậy, bỗng dưng “Bốp”, tiếng một cái tát vang dội, đã dừng trên mặt nàng
Bình luận