Đẩy cửa sổ ra, Chu Vô Tâm nhẹ chân giẫm trên một chiếc ghế, lén lút chạy về nơi phát ra âm thanh.
Đừng nghĩ Chu Vô Tâm chúng ta là kẻ mù đường mà khinh thường, ít ra thì thính giác của nàng lại rất nhạy bén. Đi qua bảy ngoặc, tám quẹo, rốt cuộc Chu Vô Tâm cũng tìm được nơi mình muốn tìm.
“Hà, chết tiệt, cuối cùng cũng bị ta tìm thấy. Cái hoàng cung rách nát này sao lại lớn như vậy, làm ta mệt muốn chết.” Chu Vô Tâm nghiêng người, tựa vào tường nghỉ ngơi, một tay nàng buông thỏng, một tay lại chống trên tường khiến tro bụi bám trên đấy ma sát vào lòng bàn tay nàng, nham nhám, lấn cấn.
Chu Vô Tâm đột nhiên rút tay về, giơ lên trước mặt, thổi một hơi, trong lòng thầm oán: Toàn là bụi bặm.
Nàng đứng thẳng người lại, cảnh giác nhìn xung quanh. Nếu không phải nàng đang đứng trong sân, bên trong phòng ốc lại thỉnh thoảng truyền đến một loạt tiếng cười thì nhất định nàng đã nghĩ mình lạc đường rồi.
“Cái nơi chết tiệt này đã bao lâu không có người tới?”
Vị trí nơi này không chỉ xa xôi, lại tối tăm không có ánh đèn. Dựa vào ánh trăng, nàng còn nhìn thấy từng đám cỏ dại phát triển tươi tốt dọc theo bờ tường ở trước viện. Cảm giác tiêu điều, hoang vắng khó có thể hình dung.
Vô Tâm lấm la lấm lét lặng lẽ bước tới, trên cửa viện có cài một ổ khóa lớn, nhìn qua vừa dày lại vừa nặng.
Nàng vươn tay sờ lên ổ khóa này, phát hiện trên đó không hề có tro bụi, nàng đoán có lẽ do có người thường xuyên tiếp xúc hoặc là nói ổ khóa này được sử dụng thường xuyên nên mới như vậy
Nhanh chóng bình ổn cảm xúc phập phồng trong lòng, Chu Vô Tâm nghĩ thầm: Nhìn qua ổ khóa này đã được sử dụng một thời gian, như vậy, người bị giam bên trong cũng hơn một năm rồi, nhỉ?
Chu Vô Tâm hơi dùng lực đẩy cửa viện ra, muốn nhìn thử. Trong không gian yên tĩnh, âm u này, đột nhiên cánh cửa bị nàng đẩy truyền ra một tiếng “cọt kẹt”, trầm trầm, chói tai, dọa nàng sợ đến mức toát mồ hôi lạnh, lo lắng sẽ bị người bên trong phát hiện.
Mãi đến khi trong viện không truyền đến chút động tĩnh nào, tiếng cười kia dường như cũng bị tiếng động “cọt kẹt” nghẹn lại trong họng, biến mất trong bóng đêm mịt mờ
Tự mình bơm hơi nửa ngày, Chu Vô Tâm mới lấy lại can đảm một lần nữa, ghé mắt lại gần khe cửa nhìn vào trong…
Có điều, khi nàng còn chưa kịp nhìn rõ cái gì, đã nghe “bộp” một tiếng, bả vai nàng bị bàn tay của ai đó, nặng nề vỗ một cái.
Trong nháy mắt, trái tim Chu Vô Tâm như rớt xuống đáy vực, tóc gáy dựng đứng, cứng ngắc một lúc lâu mới quay đầu lại.
Đến khi nhìn thấy rõ người tới là ai, nàng lập tức lớn tiếng hét ầm lên.
Chẳng qua, ngay lúc này, một đôi tay thon dài, nhân lúc nàng vừa a một tiếng đã dùng sức bịt miệng nàng lại.
“Xuỵt, đừng kêu. Đã nhìn thấy mặt ta rồi thì ngươi còn kêu cái gì nữa?” Thái tử che miệng Chu Vô Tâm, hốt hoảng tha nàng cách xa cánh cửa mấy mét: “Nếu ngươi còn ồn ào, thì đêm ngay ngươi và ta đừng nghĩ còn mạng trở ra.”
Nói xong, cũng mặc kệ gương mặt sợ hãi đến trắng bệch của Chu Vô Tâm, vô cùng không tình nguyện kéo nàng thoát thân trở về.
Rốt cục khi hai người chạy đến nơi có ánh đèn và binh lính tuần tra, Chu Vô Tâm mới được hắn thả ra. Nàng khom người, hai tay chống đầu gối, há mồm thở dốc.
“Ngươi làm gì vậy. Không hù chết ta thì trong lòng ngươi cảm thấy khó chịu phải không.” Chu Vô Tâm một bên thở dốc một bên tức giận oán hận: “May mà ta gan lớn nếu không thì thứ ngươi nhìn thấy lúc này nhất định là cô hồn dã quỷ!”
Thái tử bị nàng nói như vậy, sắc mặt tất nhiên không tốt: “Chỗ kia là cấm địa, ai bảo ngươi không không chạy đến đó làm gì. Nếu không phải ta đến kịp thì đúng là bây giờ ngươi đã trở thành cô hồn dã quỷ rồi!”
Chu Vô Tâm nghe xong, lập tức kết luận người bị giam giữ bên trong tuyệt đối có vấn đề: Thái tử hắn là người nào chứ, trong hoàng cung này, ngoài Hoàng Đế lão tử ra, thì hắn chính là kẻ lớn nhất. Có thể khiến hắn căng thẳng như vậy, chứng tỏ thân phận người bên trong không tầm thường. Nghĩ đến không ngại học hỏi là một phẩm chất tốt, Chu Vô Tâm trơ mặt ra, nhỏ giọng lại gần hắn hỏi thăm: “Người bị giam trong đó là ai vậy?”
Thái tử thật vất vả mới làm vẻ mặt mình trở nên ung dung như lúc bình thường, nhưng khi bị nàng hỏi, ánh mắt của hắn lập tức trở nên nghiêm nghị, lạnh lẽo hẳn.
Hít sâu một hơi, hắn đỡ lấy vai Chu Vô Tâm, nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt nàng: “Vô Tâm, ngươi phải nhớ kỹ cho ta, trong hoàng cung này, đúng là có rất nhiều bí mật. Có những bí mật ngươi có thể hỏi, nhưng cũng có những bí mật khi ngươi hỏi sẽ có thể đưa đến họa sát thân. Vì thế, ngươi nhất định phải ngậm miệng lại, hiểu chưa?”
Ngoài lúc phê tấu chương, Chu Vô Tâm ít khi nhìn thấy vẻ mặt nghiêm trọng này của Ninh Dạ. Nếu hắn đã nói như vậy thì nàng cũng không tiện hỏi thêm gì nữa. Nàng gật gù: “Ta biết rồi. Ta không hỏi là được rồi chứ gì.”
Thái tử thở phào nhẹ nhõm, trên mặt lại khôi phục nụ cười bất cần đời như trước: “Vậy thì tốt.”
“Ể, không đúng.” Chu Vô Tâm hơi suy nghĩ: “Bây giờ ngươi nên ở chính sảnh mới đúng, sao có chuyện biết ta ở đâu được?”
Thái tử cười đến ý tứ sâu xa: “Bởi vì ta gắn mắt trên người ngươi mà.”
Thái tử vốn chỉ muốn nói đùa một câu, nhưng khi nhìn khuôn mặt Chu Vô Tâm, những lời định nói tiếp lại đổi thành: “Ngươi đang tìm cái gì?”
Chu Vô Tâm ôm cánh tay xoa xoa, lại chậm rãi đi vòng vòng xung quanh hắn: “Ta nổi da gà đầy đất rồi, mau đến nhặt lại giúp ta đi!”
Thái tử nghe vậy, vươn tay kéo nàng đứng lại, còn nhéo loạn hai má nàng: “Ha, Vô Tâm, ngươi thật sự quá đáng yêu!”
“Ôi chao, ông trời ơi, ông mau đánh ta một búa đi!”
…
Ở trong cung này, muốn giết thời gian có ba cách: Một: Tìm người nói chuyện. Hai: Ngủ. Ba: Nghe trộm người ta nói chuyện.
Mà dựa trên ba cách trên, Chu Vô Tâm lại sáng tạo cho mình cách thứ tư, đó là… Nhìn lén người khác ‘nói chuyện’.
Đại khái giống như lúc này. Vào một buổi tối nào đó, nàng tự mình lén lút đâm một lỗ nhỏ trên cửa sổ phòng người khác, với mục đích là… Nhìn lén!
Nhưng mà, một phút sau.
“Oh, myladygaga. Chảy máu mũi, chảy máu mũi.” Chu Vô Tâm che mũi chính mình, nhanh chóng ngẩng đầu lên, một tay cũng nhanh nhẹn lấy khăn lụa trong túi ra, cẩn thận bịt lên mũi. Động tác lưu loát liền mạch, vừa nhìn đã biết được ‘rèn luyện’ thường xuyên.
Nhìn xuyên qua ‘con mắt’ trên cửa sổ, chỉ thấy trong căn phòng mờ tối, có hai thân thể trần trụi, quấn quýt lấy nhau không phân ta ngươi. Chỗ nào đó trên người bọn họ đong đưa dữ dội, giữa răng môi còn phát ra tiếng rên rỉ sung sướng kéo dài.
Da thịt cô gái trắng nõn, bóng loáng, hằn lên hàng loạt dấu hôn, dày đặc như mưa rơi. Một đôi tay thon dài của nam tử nhào nặn hai luồng bạch ngọc trên ngực nàng, cả người điên cuồng rung động theo nhịp điệu của đối phương. Trong không khí lan tỏa hơi thở dâm mị, càng khiến nhiệt độ trong phòng trở nên ướt át, nóng rực.
Thái tử ồ ồ thở gấp, nhịp thở càng lúc càng nhanh, hay tay dùng lực, ôm chặt thân thể mềm mại của Thái tử phi, xoay người thay đổi tư thế. Tần xuất ra vào của Thái tử càng lúc càng nhanh, kéo theo sự lay động của màn che, tiếng kẽo kẹt của ván giường, và tiếng thở gấp, rên rỉ đè nén của hai người bọn họ.
Chu Vô Tâm vô cùng hưng phấn, kìm lòng không được mà nói toạt những lời trong lòng ra: “Gào, rất có cảm giác.”
Đoán chừng nếu không phải trên mũi bị khăn tay bịt lại thì chắc chắn máu mũi của nàng đã phun trào tại chỗ rồi. Nàng xắn tay áo, hít sâu một hơi, lại đổi con mắt khác nhìn trộm, trong miệng còn lầm bầm linh tinh: “Một, hai, ba, bốn, hai hai, ba, bốn, ba hai, ba bốn, đổi động tác, lại thêm lần nữa.”
“Cạch.”
Ngay lúc Chu Vô Tâm ‘đệm nhạc’ cho động tác vận động của bọn họ, một chiếc giầy thêu đã bị ném thẳng lên cửa sổ.
Bình luận