Vì lẽ đó, hắn tuyệt đối không tin Chu Vô Tâm đã chết.
Ninh Liên bỗng dưng đứng lên, nắm lấy cằm Ninh An, tươi cười càng lúc càng dịu dàng nhưng những lời nói ra lại rét lạnh đến tận xương: “Nếu nàng thật sự chết rồi, bản vương tuyệt đối sẽ không buông tha ngươi.”
“Dựa vào cái gì chứ!”
Lực tay của Ninh Liên tăng dần, đột nhiên nghĩ đến một khả năng. Hắn lạnh lùng ghé mắt nhìn gần nàng ta: “Những sát thủ kia có phải do ngươi phái đến không?”
Ninh An hiểu rõ, cho dù lúc này Ninh Liên dịu dàng như vậy nhưng cũng tuyệt đối là lúc không thể trêu chọc được. Trong lòng nàng ta hơi sợ sệch, ngoan ngoãn trả lời: “Thủ hạ bên người ta đều do chàng phái tới, có phải do ta sai khiến hay không, chẳng lẽ chàng không biết? Tuy rằng ta rất chán ghét ả, ước gì ả mau chóng chết đi, nhưng ta nghĩ không cần ta ra tay thì cũng có người giải quyết ả. Vậy ta có cần phải làm mấy chuyện thừa thãi vừa rước họa vào thân vừa khiến chàng chán ghét như thế không?”
Nhìn thấy Ninh An bị doạ đến mặt mày thấm đẫm nước mắt, Ninh Liên hơi suy nghĩ một lát rồi mới thu tay về: “Tốt nhất đừng để ta biết ngươi đứng sau chuyện này. Cút đi, lúc này bản vương không muốn nhìn thấy ngươi.”
Tuy rằng Ninh An không muốn đi, nhưng đến kẻ ngu si cũng biết lúc này nếu dám làm trái lời hắn thì sẽ có hậu quả đáng sợ như thế nào, vì vậy, nàng ta chỉ có thể dậm chân một cái rồi ôm mặt chạy ra khỏi tửu lâu, chỉ để lại một nam nhân mờ mịt ngồi đó, từ tức giận đã trở thành sầu não, hé miệng lẩm bẩm: “Vô Tâm, rốt cuộc nàng đang ở đâu?”
Bên ngoài ồn ào náo động bên trong hoàng cung cũng chưa chắc khá hơn chút nào.
Sau khi chờ các đại thần cáo lui, Ninh đế mới lạnh nhạt hỏi công công bên người: “Rốt cuộc Chu Vô Tâm này có lai lịch gì?”
“Hồi bẩm Hoàng thượng, nàng là Tứ tiểu thư Chu phủ, trước đó vài ngày có ở lại Đông cung một quãng thời gian, có quan hệ rất tốt với Thái tử.”
“Có phải là người khiến Ninh An đến phủ lão Cửu quậy một trận, là nô tỳ giặt quần áo gì đó không?”
“Hoàng thượng anh minh, chính là nàng.”
Ninh đế cười cợt, những năm này, từ lúc lập Thái tử, đại đa số việc triều chính Ninh đế đều giao lại cho Thái tử và mấy vị hoàng tử xử lý, mà các hoàng tử cũng không phụ lòng ông ta giải quyết mọi chuyện rõ ràng ngay ngắn, khiến ông ta rất hài lòng, nhưng mà hôm nay bọn chúng lại vì một người con gái mà rối loạn trận tuyến: “Mấy đứa con trai của Trẫm từng đứa từng đứa đều giống hệt Trẫm, vô cùng trọng tình. Ngày thường còn đấu một đến mất một còn, bây giờ lại vì một cô gái mà đứng chung chuyến tuyến. Trẫm thật sự rất tò mò về cô gái này.”
“Vâng ạ, nô tài còn nghe nói, đến Thất hoàng tử cũng ra ngoài tìm người, đúng là mặt trời mọc ở đằng Tây.”
“Có tin tức của cô gái kia không?”
“ Bẩm, không có ạ. Nô tài suy đoán, đã nhiều ngày như vậy, e rằng, nàng ta đã xảy ra chuyện…”
Ninh đế híp mắt lại, đăm chiêu bưng chén trà uống một ngụm, cũng không tiếp tục bàn luận về chuyện này nữa.
Nhưng mà thật không hổ có con trai dạng gì sẽ có cha dạng đấy.
Lúc Ninh đế nhìn thấy mấy người con trai của mình vì một cô gái mà xằng bậy, làm loạn, ông ta rốt cuộc không yên lòng, quyết định bắt đầu hành động.
Chẳng qua suy nghĩ của ông ta hoàn toàn trái ngược với mấy người Ninh Liên, ông ta nghĩ một người đã chắc tám chín phần mười đã chết rồi, nếu vì kẻ đó mà làm loạn khắp nơi, ảnh hưởng đến trị an trong Kinh thành thì tuyệt đối không thể để yên như vậy được.
Vì vậy, Ninh đế quyết định, chuyện xấu này cần dùng việc vui đến xung hỉ, đúng vậy, ông ta muốn xung hỉ!
Trước Thái tử có kiến nghị với ông ta việc kết hôn của Ninh Liên, bây giờ nghĩ lại, nếu khê nữ Chu phủ đã chết, vậy, vừa vặn, ông ta quyết định chỉ hôn cho Liễu Tố Tố một lần nữa, để nàng ta gả cho con trai thứ hai của Chu gia là Chu Hoằng Thiện.
Như vậy cũng xem như bù đắp cho Chu phủ một khuê nữ khỏe mạnh. Hơn nữa, loại chuyện mất tích khi đi cùng Thái tử này chẳng có lợi gì cho mặt mũi hoàng gia cả.
Còn không biết cái này có được tính là ‘nhân họa đắc phúc’ trong truyền thuyết hay không?
Ninh đế âm thầm đắc ý vì chuyện vĩ đại mình đã quyết định, lại không biết sau khi Hoằng Thiện nghe được chỉ hận không thể bổ ông ta một đao!
Lão Hoàng đế này so với con trai ông ta càng khiến người khác không hiểu ra sao, nhưng đều rảnh rỗi đến không có việc gì làm!!
Trong lúc đó, sơn cốc U Lan (??), trong một ngôi chùa được xây dựng trên đỉnh một dãy núi cao chót vót.
Một màn sương mù mỏng manh bao phủ xung quanh ngôi chùa, nhìn qua không khác gì một tòa cung điện trên không, nấc thang nối lên trời.
Xa xa nhìn lại, đây chính là đỉnh đầu mào gà. (?)*
(*có lẽ nói mái đỏ như mào gà chăng??)
Đến gần rồi nhìn lại, vẫn là đỉnh đầu mào gà.
Mà bên trong một gian phòng của ngôi chùa này, đang truyền ra một tiếng khóc thét tan nát cõi lòng, khấy động bầu không khí vốn yên lành, tĩnh lặng của ngôi chùa, cũng nhân tiện doạ chạy đám động vật và khách hành hương đến đây.
Vốn là một ngôi chùa vắng lặng, yên ắng, khi số người bị dọa đi hơn phân nửa, càng làm không khí quạnh quẽ, vắng lặng hơn..
Còn nguyên nhân gây ra chuyện này, ngoại trừ Chu Vô Tâm, thì còn ai khác đâu.
Lúc Chu Vô Tâm tỉnh lại, lại phát hiện bản thân mình đang ở một nơi hoàn toàn xa lạ. Nửa người trên sắp bị bao thành bánh chưng, mà nửa người dưới bị bốn thanh nẹp kẹp lại, treo trên giường, tư thế giống chờ sinh (đẻ) cỡ nào! Xuyên thấu qua khe hở của tư thế này, nàng còn nhìn thấy phía trước có một vị Phật Tổ mặt mũi hiền lành nhìn nàng.
Đại bất kính, quả thật quá bất kính!
Cứ nhìn dáng dấp của nàng lúc này, chắc không phải cần nằm mười ngày nửa tháng nữa chứ. Nha, NO!!!
“Thí chủ, rốt cuộc ngươi cũng tỉnh rồi. Ngươi chờ chút, tiểu tăng gọi phương trượng tới!.” Một vị tiểu hòa thượng vừa bước vào phòng đã nhìn thấy gương mặt như khổ qua của Chu Vô Tâm, vô cùng phấn khởi xổ ra một câu rồi không đợi nàng trả lời đã xông ra ngoài.
“Há, NO! Ta lại xuyên đi đâu vậy? Xuyên đến chỗ nào thế này?”
Một lát sau, tiểu đầu trọc dẫn theo một đại đầu trọc và mấy đại tiểu đầu trọc khác xuất hiện, vừa nhìn cách ăn mặt đã biết người này là phương trượng mà tiểu đầu trọc đã nói.
Phương trượng đi tới, bắt mạch giúp Chu Vô Tâm, hai tay hợp lại: “A di đà Phật, thí chủ đã thoát khỏi tình trạng nguy hiểm, không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa.”
Chu Vô Tâm nhìn thấy người phía sau phương trượng đều vì câu nói này của ông mà thở phào nhẹ nhõm: Chẳng lẽ trước đó nàng sắp chết?
Đúng vậy, nàng bị một ngọn phi đao đâm trúng ngực mới ngất mà nhỉ.
“Híc, cái kia, phương trượng, ta nên xưng hô với ngài thế nào?”
“Bần tăng là Giới Không.”
Chu Vô Tâm chống đỡ thân thể, muốn ngồi dậy lại bị phương trượng cản lại: “Thí chủ, ngươi bị thương nặng, lúc này vẫn chưa thể tùy ý hoạt động.”
“Vậy xin hỏi phương trượng, lúc này là năm nào tháng nào rồi ạ?”
Phương trượng bị nàng hỏi cho sững sờ, ôn hoà trả lời: “Ninh triều năm bốn mươi tám.”
Ồ ồ ồ, cũng còn tốt, cũng còn tốt, không phải lại bị xuyên đến nơi khác.
Chu Vô Tâm lại nhìn mấy vị đầu trọc trong ngoài phòng: “Sao ta lại ở đây?”
Một vị tiểu hòa thượng kích động nói chen vào: “Lúc tiểu tăng và mấy sư thúc ra ngoài luyện công đã thấy thí chủ nằm trên đất, xung quanh đều mà máu. Người xuất gia có lòng từ bi, cho nên chúng ta mới ra tay cứu thí chủ.”
“Vậy quần áo trên người ta?”
“Há, cái này là do nữ hành hương giúp thí chủ đổi.”
Còn tốt. Cũng còn tốt.
Hòa thượng chính là có tố chất như vậy, không giống một số lưu manh côn đồ bên ngoài.
Chu Vô Tâm thở phào nhẹ nhõm, lại nhìn đôi chân bị nẹp gỗ nẹp lại của mình: “Vậy chân ta xảy ra chuyện gì? Ta nhớ ta chỉ trúng một đao, tại sao chân ta cũng tàn?”
Tiểu hòa thượng gãi gãi đầu trọc, hơi không tự nhiên trả lời: “Này là do lúc Béo sư thúc cõng thí chủ lên núi, lại so chiêu cùng với những sư thúc khác. Một bên trèo, một bên đánh, sau đó mới không cẩn thận trượt chân, mà thí chủ cũng vì thế mà lăn xuống dưới. Hơn nữa bởi vì dốc núi hơi cao, tốc độ cũng hơi nhanh nên mọi người đều không kịp giữ thí chủ lại…”
Má ơi, số nàng là số con rệt phải không????
Vốn là nửa tàn, giờ thì hay rồi, vừa ngất đã bị người ta làm tàn hoàn toàn.
Chu Vô Tâm im lặng nhìn quét đám người xung quanh một vòng.
Không thấy vị ‘Béo sư thúc’ kia: Tốt lắm, tạm thời buông tha hắn.
Đừng để nàng tóm được hắn, nếu không nàng nhất định phải lột hắn một tầng da!
Có điều: “Phương trượng, ta đã bất tỉnh bao lâu?”
“Gần một tháng rồi.” Tiểu hòa thượng lại nói chen vào, hiển nhiên là kiểu người không nói lời nào sẽ thấy khó chịu trong lòng.
Chu Vô Tâm đột nhiên mở to hai mắt: “Cái gì? Ngươi mới nói bao lâu? Ngươi nói lại lần nữa!”
Bình luận