“Nhị thiếu gia, ngài đói bụng rồi ạ.”
Chu Hoằng Thiện đi tới, cười hì hì gật đầu, “Lưu đại nương, làm phiền ngươi cũng làm thêm cho ta một phần.”
“Vô Tâm, ngươi làm sao vậy?” Hoằng Thiện nhìn thấy sắc mặt Chu Vô Tâm ửng hồng, lập tức ngồi xổm xuống, vươn tay áp lên trán nàng, lại phát hiện nhiệt độ nàng cao đến dọa ngươi. Hắn hoảng sợ, đẩy nàng ra, cũng khiến nàng lại theo lực tay của hắn mà ngã xuống đất.
Lưu đại nương thấy thế, bật người để dao xuống, quỳ gối trước mặt Hoằng Thiện, chảy nước mắt cầu xin: “Nhị thiếu gia, cầu xin ngài mau mời đại phu xem bệnh giúp tiểu thư một chút đi.”
“Vô Tâm làm sao vậy?”
“Ngài thường xuyên ra ngoài nên không biết. Hôm qua, trong một đêm, người trong khách sạn Duyệt Lai đều bị giết sạch, Tứ tiểu thư lại vừa vặn ở đó, nhưng may mắn nàng có thể tìm được đường sống trong chỗ chết. Sau không biết tại sao nàng trở về được, còn bị người nhét vào phủ một buổi chiều, không ai quản. Ta thấy trên người nàng đều là vết thương, nhưng các vị tiểu thư khác không cho bất cứ ai nhìn nàng, chúng ta… Phận là kẻ hầu người hạ, cũng không dám làm trái ý… Tứ tiểu thư luôn là người lương thiện, hiện giờ Tiểu Hỉ bên cạnh nàng đã chết, tiểu thư…”
Hoằng Thiện một tay ôm lấy Chu Vô Tâm, một bên lại nói: “Lưu đại nương, đồ ăn ngươi làm xong cứ mang đến chỗ ta đi. Tiểu Hắc!”
Ngoài cửa đột nhiên xuất hiện một thị vệ mặc hắc y: “Có thuộc hạ.”
“Lập tức đi mời Lục đại phu. Càng nhanh càng tốt.”
“Vâng.”
Hoằng Thiện ôm lấy Chu Vô Tâm, dùng tốc độ nhanh nhất về tới phòng mình. Hắn chẳng qua mới ra ngoài vài ngày mà nàng đã bị người khác bắt nạt thành như vậy. Rốt cuộc thì đến lúc nào các nàng mới bằng lòng bỏ qua!
Quần áo Chu Vô Tâm mặc trên người đều là loại quần áo bình thường dành cho hạ nhân. Hoằng Thiện đặt nàng trên giường, phát hiện trên người nàng có vết máu đã bị khô cứng, lại không xác định được máu chảy ra từ đâu, nên không thể làm gì khác hơn là gọi nha hoàn Tiểu Liên tới, giúp nàng thay quần áo.
Tiểu Liên làm xong, khóc lóc với Hoằng Thiện: “Thiếu gia, vết thương trên người Tứ tiểu thư không được băng bó nên đều mưng mủ cả lên rồi.”
Tâm Hoằng Thiện như bị người hung hăng đánh một cái. Hắn đã nói sẽ bảo vệ Vô Tâm, nhưng bây giờ lại để nàng phải chịu tội như vậy.
Một quyền của Hoằng Thiện nặng nề đánh lên hành lang, vừa lúc Tiểu Hắc dẫn người tới nơi, nhìn thấy sắc mặt âm trầm của chủ tử nhà mình, không dám quấy rồi, chỉ nháy mắt với Tiểu Liên, ý nói để đại phu vào xem bệnh.
Mà khi thấy người đến, Hoằng Thiện cũng điều chỉnh lại tâm trạng mình, cứng ngắc theo sau đại phu bước vào trong.
Bình luận