Beta: Thủy Lưu Ly
“Không phải nàng rất có bản lĩnh, lá gan rất lớn sao, còn cần bản vương cho nàng khẩu dụ làm gì. Huống chi, với tính tình này của nàng, dù bản vương cho nàng lệnh bài cũng khó có thể bảo đảm nàng sẽ không làm mất nó!”
Nhất định là hắn cố ý!
“Bản vương còn rất nhiều chuyện phải làm, nếu không có chuyện gì nữa thì nàng ra ngoài đi, đừng tiếp tục đứng đây vướng tay vướng chân.” Ninh Liên nói xong mới ‘vội vàng’ đứng dậy, bộ dạng như bản thân bận bịu nhiều việc, ám chỉ nhìn Chu Vô Tâm.
Chu Vô Tâm lúc này đúng là kêu không được mà khóc cũng không xong. Ninh Liên lại bắt đầu logic bá vương của hắn rồi! Còn để người bình thường như nàng sống không vậy!
Ở một vài thời điểm, vì vì tự do, tất cả mọi thứ đều có thể vứt bỏ.
Chu Vô Tâm tranh thủ lúc hắn thả lỏng cảnh giác, nhanh nhẹn xoay người, nhắm nơi nào đó của Ninh Liên, muốn hung hăng chà đạp lần nữa. Ninh Liên nhanh tay lẹ mắt dùng quạt ngăn cản, lại trở tay đánh một cái thật mạnh lên đùi nàng, khiến nàng đau đớn mất thăng bằng, mà ngã nhào, sau đó cũng mặc kệ cái mông bị ngã đau, nàng ngồi bệch trên đất liều mạng xoa chân.
Ninh Liên nhìn ánh mắt hung tợn đang trừng mình của nàng, lạnh nhạt nói: “Nàng cho rằng bản vương còn có thể bị nàng đá một lần nữa sao?”
Ninh Liên cười đầy phong tình, liếc xéo nàng một cái, mới tiếp tục đi về phía trước.
Móa, nàng nàng cứ không tin tà có thể thắng chính.
Lúc này, Chu Vô Tâm không đạp nữa, mà dùng sức cắn!
Trong nháy mắt khi Ninh Liên đi ngang qua nàng bước về phía trước, Chu Vô Tâm đột nhiên ôm chặt lấy bắp đùi hắn, không chút nghĩ ngợi, trực tiếp cắn một cái.
Lần này Ninh Liên, bao gồm mỗi người ở đây, đều hoàn toàn há hốc mồm.
Một chiêu này, Chu Vô Tâm gần như dùng hết toàn lực, nếu không phải Ninh Liên nhanh chóng đẩy nàng ra, thì có lẽ đến khi hắn bị nàng cắn đến chảy máu thì nàng mới chịu buông tha.
Ninh Liên liều mạng xoa bắp đùi, nơi bị nàng cắn đau: “Nàng là chó sao! Lại còn dám cắn người!”
Chu Vô Tâm bị đẩy ngã, sắc mặt lập tức cau có: “Ta cắn ngươi đấy! Làm sao nào!”
Bọn hạ nhân bên cạnh bị hoảng sợ không nhẹ. Chuyện kì quái năm nào cũng có nhưng năm nay đặc biệt nhiều. Sao trong cung lại có người bị bệnh dại đến mức đi cắn người như vậy chứ. Nếu cứ tiếp tục như vậy, khiến chủ nhân bị thương, còn để Ninh đế biết được thì người chắc chắn sẽ trách tội bọn họ, đến lúc đó bọn họ nên làm gì bây giờ!
Bọn hạ nhân nháo nhào gọi ngự y, cũng không quên chạy lại giúp hắn xoa xoa chân, hay hung ác quát mắng Chu Vô Tâm, khiến tình cảnh trở nên rối thành một nùi.
Chu Vô Tâm nhìn Ninh Liên đang bị bọn hạ nhân vây quanh, rống lên một câu: “Thả ta về nhà!”
Ninh Liên âm thầm thở dài, hắn đã sớm biết nàng sẽ không bao giờ làm những chuyện bình thường mà!
Không có quy củ thì không nói, lại còn hung hãn, tùy tiện như vậy. Nàng có ý thức được bản thân nàng là nữ nhân không? Nào có cô nương nào đi cắn bắp đùi nam nhân khác như nàng chứ!
Ninh Liên thật sự cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ với nàng, nhưng vẫn bắt đầu giở tính lưu manh: “Bản vương bị trọng thương, nếu một ngày vết thương trên đùi và cái kia chưa lành, thì nàng đừng hòng trở về được!”
“Sao ta biết được ngươi đã khỏe hay chưa?”
“Bản vương biết là được, không cần nàng phải biết.”
Chu Vô Tâm nắm cái ghế bên cạnh ném về phía hắn: “Ngươi lại giở trò lưu manh!”
Ninh Liên phát hiện hành động của nàng, nhanh như chớp lách người né tránh vật bay đến, nhưng tất nhiên cái kẻ sau lưng hắn không thể may mắn như vậy, chỉ có thể ngây ngốc bị ‘ám khí’ bay tới đập vào người, trực tiếp ngã xuống, nằm dài trên đất.
Ninh Liên liếc mắt nhìn kẻ chịu xui xẻo thay mình, cười đến mức cả người run rẩy. Hắn quay đầu lại nhìn Chu Vô Tâm, đắc ý nói: “Bản vương không cần giở trò, bản vương trời sinh chính là lưu manh!”
“Ngươi là đồ không biết xấu hổ, ngươi bắt nạt thiếu nữ đàng hoàng!”
“Bản vương không có mặt*, vậy nàng nhìn xem đây là gì?” Ninh Liên nói xong còn đặc biệt dùng tay vỗ vỗ mặt của mình, ra hiệu nàng xem, mặt của hắn đang ở đây: “Còn nữa nàng có từng thấy thiếu nữ đàng hoàng nào lại đi cắn bắp đùi nam nhân không?”
(ly:*xấu hổ phát âm ‘kiểm’, mặt cũng đọc là ‘kiểm’. Chị nói anh ko biết xấu hổ anh lại cố tình lái theo nghĩa là ko có mặt => ảnh đang chơi chữ)
“Ta đã thấy! Chính là bản đại tỷ ta đây!”
Vốn dĩ chỉ một người bị ám khí cỡ lớn (ghế) đập ngã xuống, hiện tại tất cả mọi người đều vì câu nói này của nàng mà đồng loạt lảo đảo, ngã nhào xuống đất.
“Tiểu yêu tinh, nàng đúng là biết cách tự mình dát vàng lên mặt.”
“Không cần dát, bản thân ta chính là vàng.”
Mà căn phòng vốn đang yên đang lành, lại bỗng chốc máu chảy thành sông.
Nghe vậy Ninh Liên càng cười càng vui vẻ: Nha đầu chết tiệt kia, mỗi lần ở cùng với nàng, nàng đều có thể chọc cười hắn như vậy. Đây cũng chính là thú vui vô tận trong cuộc sống tẻ nhạt nơi hoàng cung, vì thế, làm sao hắn có thể cam lòng mà để nàng rời khỏi đây.
“Nếu nàng đã là vàng, vậy nàng cứ thành thật ở trong cung phát sáng cho bản vương. Lúc nào ánh sáng của nàng có thể làm vết thương của bản vương lành lại, lúc đó bản vương sẽ thả nàng!” Ninh Liên nói xong, cũng không quay đầu mà cấp tốc lách người rời đi, chỉ để lại một mình Chu Vô Tâm khổ bức không biết nói gì ngẩng đầu nhìn trời, hai dòng nước mắt chảy dài không ngừng: Không phải chỉ đạp một cái, cắn một cái thôi sao? Sao có thể bắt nạt người khác như vậy!
“Trời ơi, đất ơi, sao ngài lại vô tình với ta như vậy! Rốt cuộc thì ta đã chọc ghẹo ai chứ!!!”
Đối với Ninh Liên mà nói, thật ra hắn chỉ muốn cùng nàng chơi đùa như vậy. Không nói chuyện tình cảm, không nói chuyện phong hoa tuyết nguyệt, cũng chỉ lấy thân phận người trêu đùa và kẻ bị trêu đùa mà đấu võ mồm, nói chuyện phiếm cùng nhau.
Nhưng Chu Vô Tâm dám xem thường tự tôn của hắn, còn làm hắn bị thương trước mặt mọi người. Hơn nữa hắn đường đường là Cửu gia cao cao tại thượng, mà lại bị một tiểu cô nương như nàng từ chối, cộng thêm tính tình nàng khá hợp khẩu vị hắn cho nên hắn không tin, nếu hắn cứ muốn nạp nàng làm thiếp, thì nàng có thể làm được gì!
Vì vậy Chu Vô Tâm đáng thương của chúng ta cứ như thế mà bị giam lỏng.
Ai, hướng gió này, thật đúng là khó dò.
Chỉ là, đừng thấy sau khi làm Thái tử thì Ninh Liên bận rộn hẳn, nhưng công phu dằn vặt người khác so với lúc nàng ở vương phủ trước kia thì chỉ có tăng chứ không giảm.
Nói đâu xa, tối nay lúc Chu Vô Tâm đang tính đường thoát trong phòng ngủ thì bỗng dưng một đám người vọt vào phòng nàng, bắt nàng mang đi. Sau một hồi vòng vèo, bọn họ dẫn nàng tới phòng tắm, nhanh nhẹn giúp nàng tắm rửa và thay quần áo xong, lại gói nàng như gói bánh chưng mà ném nàng vào phòng ngủ của Ninh Liên.
Chu Vô Tâm bị dày vò đến không hiểu chuyện gì đang xảy ra: “Này, các ngươi trở về cho ta! Các ngươi ném ta tới đây làm gì! Ta không muốn bị hiến tế, không muốn bị hiến tế…”
Đáng tiếc, mặc nàng la hét muốn khàn giọng cũng không có người nào để ý đến nàng.
Nàng chỉ có thể cố gắng đứng dậy, nhảy từng bước như cương thi đi tìm tấm giương để xem bộ dạng lúc này của mình sau khi bị họ dày vò, thì lúc nhìn thấy ảnh phản chiếu trong gương, hai hàng nước mắt nàng lập tức chảy chảy ròng ròng.
Ở thế kỷ hai mươi mốt nàng được đống phim cổ trang phổ cập tri thức quá mạnh, cho nên khi nhìn cách ăn mặc này của mình, thì nàng đã biết bản thân bị người ta mang đi thị tẩm rồi.
Trái tim Chu Vô Tâm kinh hoàng, đập liên hồi: Không phải do Ninh Liên bị ta từ chối, cho nên trực tiếp muốn ta thị tẩm chứ? Nha, oh NO.
Nghĩ như vậy, vì muốn thoát khỏi vận mệnh bị thị tẩm bi thảm, Chu Vô Tâm không ngừng cọ sát khắp nơi với hi vọng có thể làm đứt mấy sợi dây thừng trên người, có điều, nàng thật sự không nghĩ ra, rốt cuộc bọn họ trói kiểu gì mà nàng tìm mãi vẫn không tìm được chỗ nào xuống tay thuận lợi lại hiệu quả nhất.
Ngay khi Chu Vô Tâm còn đang cố gắng phấn đấu muốn thoát ra, thì Ninh Liên đã cầm theo cây quạt, nhàn nhã, thảnh thơi đi tới.
Nhìn thấy người đáng lẽ nên ngoan ngoãn nằm trên giường đợi mình lại đang đứng cách mình chỉ hơn một mét, nụ cười tươi rói trên gương mặt như hoa đào của hắn càng thêm sáng lạn: “Tiểu yêu tinh, nàng không thể chờ đợi được nữa nên trực tiếp lại đây đón bản vương sao?”
Tặng cho hắn một cái liếc mắt: “Ta đang hoạt động gân cốt, ai đón tiếp ngươi. Ngươi đừng tưởng bở.”
“Ồ? Thật sao?” Ninh Liên gấp cây quạt trong tay lại, từng bước từng bước đi tới chỗ Chu Vô Tâm.
Nhìn nụ cười không có ý tốt trên mặt hắn, sau lưng Chu Vô Tâm toát mồ hôi lạnh, không ngừng nhảy lùi về phía sau.
Có điều dù là lúc không bị trói nàng cũng chưa hẳn có thể thoát được hắn nói chi đến tình cảnh bị gói như bánh chưng thế này.
Ninh Liên ba bước cũng thành hai bước tiến tới trước mặt nàng, choàng tay ôm eo nàng, trực tiếp ném nàng lên giường, một chút cũng không biết thương hương tiếc ngọc.
Nếu không phải trên giường có lót một lớp chăn dày thì khi bị hắn ném như vậy, chắc xương cốt của nàng đã không chịu nổi mà vỡ nát cả rồi.
Hơn nữa, sau khi ném nàng lên giường, hắn còn dùng tay đè lại hai vai nàng, trực tiếp nằm đè lên người nàng.
Trên người đột nhiên tăng thêm trọng lượng khiến Chu Vô Tâm sợ hãi đến hoảng loạn, nàng gấp gáp mở miệng, lớn tiếng kêu gào: “Ngươi, ngươi ngươi ngươi ngươi… Ngươi muốn làm gì?”
Bình luận