Cô gái đã tận lực chế trụ giọng nói nhưng nghe qua vẫn có chút quen quen, nhưng nhất thời không nhớ ra là đã nghe ở đâu, nam nhân day day trán, thôi, không thèm nghĩ nữa.
Vén khăn voan lên là có thể đổi giải dược? Nàng ta muốn làm cái quỷ gì vậy?
Do dự một lúc nhưng hắn vẫn tiến lên xốc khăn voan cho nàng, trong nháy mắt khăn voan rơi xuống, mặt hắn không khỏi thay đổi lớn, từ lạnh lùng lúc trước giờ phút này đã biến thành kinh hỉ.
“Ca ca, chúng ta có phải là nên tránh đi một chút không?”
Bên trong đang trình diễn một màn thiếu nhi không nên xem, tuy nàng cũng rất muốn xem, nhưng lại sợ bị mẫu thân phát hiện sẽ rất thê thảm, cho nên hiện tại nàng cực kỳ xoắn xuýt.
“Ừ, nếu mọi chuyện đã hoàn thành như kế hoạch thì tốt nhất là mau chóng chuồn thôi, miễn cho mẫu thân biết được thì chúng ta chỉ có nước bị phạt quỳ.”
Tiểu nha đầu cũng hiểu được đạo lý này, lập tức hai đứa trẻ thừa dịp đêm tối mà chuồn mất.
Phụ thân, chúng ta đi trước, người tự cầu phúc nhé.
Mãi đến khi bỏ chạy thật xa, hai đứa nhóc mới ngừng lại, mắt nhìn hoàn cảnh lạ lẫm, trong đầu liền hiện lên ba chữ: lạc đường rồi!
Ngày hôm sau, trong hỉ phòng của tân lang tân nương.
“Dạ Khuynh Thành, ngươi dám liên hợp với Phượng Nhi cùng Hoàng Nhi lừa gạt ta, đi chết đi!!!”
Theo tiếng gầm giận dữ của nàng, tiếp theo là âm thanh một vật rơi xuống đất, thật giống như âm thanh một người bị đạp xuống giường.
Ngày hôm sau tỉnh lại toàn thân Tuyết Đại đều đau nhức, mắt nhìn thấy nam nhân đang ôn nhu nhìn nàng, trong đầu nàng có cái gì chợt lóe lên.
Lập tức nàng liền hiểu rõ, chính là mình đã bị ba người họ sắp đặt, cái nhận thức này khiến nàng nổi trận lôi đình, một cái vô ảnh cước, liền đạp một nam nhân phúc hắc nào từ trên giường lăn xuống dưới đất.
“Nương tử, là vi phu quá nhớ nàng, nhớ đến lòng đau đớn âm ỉ không thôi, mới bất đắc dĩ phải làm như vậy, nàng tha thứ cho ta có được không?”
Mỗ sói đuôi dài đáng thương tội nghiệp bò từ trên đất lên, kết quả không ngoài ý muốn lại ăn thêm một cái vô ảnh cước.
Hắn không ngừng cố gắng, tiếp tục bò tới giường, nhưng lúc này hắn đã học thông minh, trước khi nàng kịp tung chân đá hắn thì hắn đã một tay kéo nàng ôm vào lòng, những nụ hôn như mưa trút nước liền rơi trên trán nàng, xuống mi tâm, từ từ dời xuống đôi môi mỏng…
Tuyết Đại bị hôn đến mềm nhũn người, mơ mơ hồ hồ bị con sói phúc hắc đuôi dài này ăn vào bụng không biết bao nhiêu lần, mãi đến lúc giữa trưa, Dạ Khuynh Thành mới hài lòng buông thân thể mềm mại của nàng ra.
Đến lúc dùng bữa trưa, bọn họ mới phát hiện hai tiểu gia hỏa đã không thấy đâu, sốt ruột đến bữa trưa cũng chưa ăn liền vội vã ra ngoài tìm người.
Liên tiếp tìm mấy ngày cũng không thấy được tung tích hai đứa trẻ, lần này Tuyết Đại đúng là sắp phát điên, cũng không thèm nổi giận với Dạ Khuynh Thành, một lòng một dạ muốn đi tìm hai đứa trẻ.
“Ca ca, tìm thấy hai đứa trẻ chưa?”
Trong điện Sáng thế, Tuyết Thiên phong trần mệt mỏi chạy từ bên ngoài về, còn chưa kịp uống miếng nước đã bị Tuyết Đại vẻ mặt lo lắng chặn lại.
“Chưa thấy, ta đã phái người tìm khắp nơi nhưng vẫn không thấy bóng dáng hai đứa, vì thế ta tự mình đi hỏi thăm các tộc khác, bọn họ nói chỉ cần có manh mối về bọn nhỏ nhất định sẽ cho chúng ta biết.”
Ba ngày ba đêm không chợp mắt, không ngủ không nghỉ tìm kiếm nhưng vẫn không thấy một chút manh mối nào, hai đứa trẻ cứ như biến mất không một chút vết tích.
“Làm sao bây giờ? Bọn nhỏ khẳng định là đã xảy ra chuyện, không được, ta muốn tự mình đi tìm.”
Dựa vào hiểu biết của nàng với bọn nhỏ, hai đứa mặc dù có chút ham mê vui chơi, nhưng vẫn có chừng mực, hiểu chuyện hơn so với hài tử khác, nhìn tình huống lúc này, bọn chúng nhất định là đã xảy ra chuyện, hoặc là bị hạn chế tự do mới không thể trở về.
“Mẫu thân! Mẫu thân!”
Đang lúc Tuyết Đại gấp đến sứt đầu mẻ trán, ngoài cửa truyền đến âm thanh hai đứa trẻ, theo âm thanh vừa dứt, hai đứa nhóc xuất hiện ngoài cửa điện, đi cùng chúng còn có một mỹ nhân tuyệt sắc.
Nhìn thấy hai đứa trẻ làm nàng nóng gan nóng ruột tìm suốt mấy ngày qua đã trở lại, nàng cuối cùng cũng an tâm rồi.
“Nương, sao người lại…”
Đừng hiểu lầm, đây không phải là tiếng kêu của hai đứa trẻ.
“Thành Nhi, việc này nói ra rất dài dòng, lát nương sẽ giải thích với con.”
Mỹ nữ tuyệt sắc đứng ở cửa nhìn vẻ mặt kích động không thể tin được của Dạ Khuynh Thành, ôn nhu nói.
Sau khi dùng cơm xong, người một nhà ngồi ở tiền thính nói chuyện phiếm, đem chuyện từ trước đến sau đều kể lại hết một lượt.
Nhìn toàn gia không khí vui vẻ hòa thuận, Tuyết Thiên yên lặng thối lui ra ngoài, để lại không gian cho bọn họ.
Thì ra vị mỹ nữ tuyệt sắc trước mắt này là mẫu phi của Dạ Khuynh Thành Dạ Thấm Nhan, thân phận thật của nàng là hậu nhân của Nữ Oa, sau khi rời xa nhân thế thì nàng khôi phục lại tiên thể, ẩn cư tại Mê Vụ sâm lâm.
Có lẽ là hai đứa nhóc rất có duyên với nàng, đánh bậy đánh bạ lại tìm đến được nơi nàng ẩn cư, sau đó lại cùng nàng kể về những chuyện xảy ra gần đây, bao gồm cả trận chiến ở thần điện Hắc Ám năm ấy cùng với lời đồn về Tuyết Đại, nàng không chỉ không trách Tuyết Đại đã mượn thân phận của nàng, ngược lại cũng vì vậy mà tự hào về đứa con dâu này.
“Ngươi… thật sự đã buông tha sao? Tình cảm sâu như vậy, lưu luyến si mê lâu như vậy, ngươi thật sự bỏ được sao?”
Trên Tuyết Sơn mênh mông bát ngát, nam tử toàn thân thanh y đứng thẳng người, mặc cho gió thổi, chỉ là bóng dáng hắn quá mức cô tịch, làm cho người ta không nhịn đươc đau lòng.
Sau lưng nam tử, không biết từ lúc nào đã xuất hiện một nữ nhân, mặc dù không phải là tuyệt mỹ nhưng cũng nhìn ra là một nữ tử xinh đẹp thanh tú.
Nữ tử mặc một thân trang phục tùy ý, yên tĩnh mang theo điểm khờ khạo (?!), nhìn có vẻ hào phóng lại không mất đi sự dịu dàng, ở trong mắt nàng cũng là thần thái dị thường, nói tới lưu luyến si mê, nàng chẳng phải cũng không khác gì sao?
Tư vị thích một người thật lâu, lại không được đối phương đáp lại nàng hiểu rất rõ, nhưng lại không thể tiêu sái buông tay được, không thể là gì khác hơn là cứ tiếp tục hưởng thụ cảm giác cầu không được này.
“Sao ngươi lại ra đây?”
Tuyết Thiên cũng không quay đầu lại hỏi, cho dù không cần nhìn hắn cũng biết đối phương là ai.
“Hi vọng của ngươi đã tan vỡ, nhưng hi vọng của ta vẫn còn đây, ta đương nhiên muốn nắm lấy cơ hội.”
Vạn năm lưu luyến si mê, nhưng lại luôn nhận kết cục một lần một lần thất vọng, nhưng nàng vĩnh viễn không bỏ cuộc, chỉ cần hắn không ở cùng với người khác, vậy thì nàng sẽ kiên trì đến cùng, đây, mới đúng là tính cách của Đông Phương Ngưng nàng.
“Trái tim của ta đã không thể chứa thêm bất kì ai, cho dù là ngươi, trở về đi, thần điện giao cho ngươi ta rất yên tâm.”
Trong khoảng thời gian này, đã xảy ra nhiều chuyện không tưởng, cũng để cho hắn nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện, càng làm cho hắn hiểu được, yêu một người, cũng không nhất định phải trói nàng ở bên cạnh mình, mà là cho nàng thời gian, không gian và tự do, cho nên hắn mới buông tay, để cho nàng tự do bay lượn giữa bầu trời.
“Ngươi làm sao biết ta muốn cái gì chứ? Cái ta muốn kỳ thật rất đơn giản, chỉ cần có thể đứng sau lưng ngươi, nhìn bóng lưng ngươi ta cũng rất thỏa mãn, không yêu cầu xa vời gì khác.”
Đây là lời trong lòng nàng, vạn năm tới, chúng ta cứ như vậy trôi qua, yên lặng chờ đợi, yên lặng chia sẻ toàn bộ cùng hắn, yên lặng yêu hắn, yên lặng thương cảm, nàng là một cô gái kiên cường, sẽ không khóc, nhưng ngẫu nhiên cũng sẽ thấy thương cảm, giống như hắn hiện tại vậy.
Tuyết Sơn này, là nơi hắn và Tuyết Đại gặp nhau lần đầu tiên, chỉ là hiện giờ cảnh còn người mất, phóng mắt nhìn đi, nhìn thành thị phồn hoa, người người vội vàng đi trên đường, đây toàn bộ đều là hắn một tay sáng tạo ra, nhưng hiện giờ hắn lại cảm thấy chính mình rất dư thừa, giống như hắn không thuộc về thế giới này.
“Tùy ngươi vậy.”
Nàng có chấp nhất của mình, cũng giống như hắn, vậy thì hắn có tư cách gì nói nàng?
Xoay người, rời đi.
Nữ tử phía sau cũng nhấc chân, một đường đi theo.
Trong thần điện, Tuyết Đại cầm lấy phong thư mà Tuyết Thiên để lại trong phòng, mở ra xem, bên trên chỉ có vài chữ ít ỏi nhưng lại biểu đạt rất rõ ràng, hắn đi, nói là đi giải sầu một thời gian rồi sẽ trở về.
Nhưng nàng lại có cảm giác, chỉ sợ là hắn sẽ không còn trở lại, trừ khi hắn có thể chân chính buông tha chấp nhất của mình, mở rộng lòng, tìm được nửa kia của chính mình mới có thể trở về.
Trên bàn, Phục Ma cầm im lặng nằm, đây là lễ vậy duy nhất hắn có thể cho nàng, dù cho chính hắn cũng coi cầm như mạng, nhưng vì nàng, hắn mới bỏ thứ yêu thích tặng cho nàng, cũng giống như vạn năm trước, hắn không chút do dự đưa nó cho nàng.
Lĩnh Tuyết Sơn, Hồ tộc.
Ly Nặc một người ở trên đỉnh núi đầy tuyết luyện kiếm, giờ phút này hắn không còn là bộ dáng cợt nhả ngày nào, mà thay vào đó là cẩm bào chỉ có Vương của Hồ tộc mới được mặc, nhìn qua thật uy phong lẫm liệt. Nhưng trên khuôn mặt tuấn mĩ của hắn lúc này chỉ là một mảnh băng lãnh, so với nhiệt độ trên núi tuyết cũng không ấm hơn được bao nhiêu, một đôi mày đẹp nhíu lại, thật giống như trong lòng hắn đang có khúc mắc không thể tháo gỡ.
Đột nhiên, có ám khí bắn về phía hắn, hắn nhanh chóng lắc mình, dùng kiếm cản lại ám khí.
“Kẻ nào ở đó, mau lăn ra đây cho bổn vương!”
Ánh mắt Ly Nặc rét lạnh nhìn theo phương hướng ám khí bay ra, đáy mắt mang theo khinh thường và trào phúng.
Ngay cả kỹ xảo nho nhỏ đó mà cũng loi ra đối phó với hắn, dám khinh thường hắn như thế sao?
Vừa dứt lời, một cái bóng màu trắng đã đi ra từ nơi ẩn nấp.
Người tới là một mĩ nam dung mạo tuyệt sắc không hề thua kém Ly Nặc, trong tay mĩ nam vẫn đùa nghịch mấy cục đá nhỏ, cũng chính là ám khí lúc trước hắn dùng để ném Ly Nặc.
Mĩ nam đi đến trước mặt Ly Nặc, vẻ mặt mang ý cười nhìn Ly Nặc đang trấn kinh đơ ra như một pho tượng, lập tức mở miệng nói: “Tu luyện không chuyên tâm, đây chính là tối kỵ, ngươi con hồ ly ngốc này thế nào lại…”
Lời còn chưa dứt đã bị Ly Nặc xông tới ôm chặt lấy, cái ôm của hắn rất chặt, chặt như thể sợ rằng hắn sẽ biến mất.
“Hồ ly ngu ngốc, nếu ngươi còn không buông tay ta sẽ bị ngươi ghìm chết.”
— —— —— —— ——–
Ngoại truyện 3: Đoàn tụ
Kỳ Lân nhìn Ly Nặc giống như bạch tuộc ôm chặt lấy hắn, nhẹ giọng cười ra tiếng.
Ly Nặc vẫn không buông tay, vẫn như cũ gắt gao ôm chặt hắn, cằm của hắn dán sát vào cổ Kỳ Lân, có chất lỏng ấm áp theo mặt hắn trượt vào cổ Kỳ Lân.
Hắn đẩy nhẹ Ly Nặc đang kích động ra, ôn nhu lau đi nước mắt trên mặt hắn, một giây sau, hung hăng hôn lên hai mảnh môi mỏng ấm áp, môi lưỡi hai người liền quấn quýt lấy nhau, điên cuồng dây dưa. (a a a *che mặt*)
Thật lâu sau, hai người mới lưu luyến rời khỏi môi đối phương, không có biện pháp, nếu không dừng lại bây giờ, chỉ sợ sẽ không nhịn được giữa ban ngày ban mặt mà đè đối phương ra rồi. (đề nghị 2 vị mún chơi trò ng lớn thì vào phòng đóng cửa lại ngay =.= cơ mà ai đè ai đây???)
“Sau đó thì sao? Sau đó thì sao? Nếu tiểu nha đầu là hậu nhân của Nữ Oa, vậy là nàng cũng sẽ có lực lượng cường đại chứ?”
“Sau đó? Không có sau đó, đúng rồi, tiểu chủ nhân bảo ta đem cái này trả lại cho ngươi, còn bảo chúng ra nhanh trở về, tiểu nha đầu nói nhớ Ly Nặc thúc thúc của nó.”
Hai người ôm nhau cùng một chỗ, ngọt ngọt ngào ngào dựa sát vào nhau, kể chuyện tình cảm.
Ngay sau đó, Kỳ Lân lấy ra từ trong tay áo một viên linh châu mang theo hào quang chóng mắt, nhẹ nhàng đặt ở trong tay Ly Nặc.
Nghe Kỳ Lân kể, Ly Nặc mới biết là mẫu thân của Dạ Khuynh Thành, cũng chính là hậu nhân của Nữ Oa đã cứu hắn, sau lại biết được Tuyết Phượng là truyền nhân đời sau của Nữ Oa, cũng thay bọn họ cao hứng, lúc này hắn đã quay lại bộ dáng vui vẻ hi hi ha ha, thì ra, có một số người là không thể mất đi, mất đi người đó cũng chính là mất đi một phần của mình, giống như hắn đã từng mất đi người hắn thương…
Trong hoàng cung Thương quốc.
Tuyết Đại mang theo một nhà ba người tới tham gia tiệc đầy tháng của đứa bé nhà Vô Tình và Mẫu Đơn, thuận tiện cũng thăm hỏi Bách Hợp và Hải Đường.
Nói ra, chuyện tình giữa Vô Tình và Mẫu Đơn cũng bất đầu từ lúc Tuyết Đại giao lại cho Vô Tình hoàng vị , trong lúc vô tình nàng cũng đã trở thành bà mối, nhìn một đôi ân ái, nàng cũng mừng thay cho bọn họ.
Trong bữa tiệc, khỏi nói Tuyết Đại có bao nhiêu vui vẻ, nhìn cảnh mọi người đoạn tụ, nàng cảm thấy cực kỳ vui vẻ, có lẽ đây chính là cảm giác có gia đình bên cạnh.
“Thuộc hạ tham kiến hoàng thượng!”
Mọi người đang vui vẻ chè chén, một thị vệ đi đến, chắp tay thi lễ đối với Vô Tình.
“Chuyện gì?”
Vô Tình chỉ lo chơi đùa với tiểu tử một tháng tuổi trong lòng mình, cũng không quay đầu lại hỏi.
“Bẩm hoàng thượng, ngoài cửa có nam nhân muốn tìm Lục vương gia.”
Lục vương gia trong miệng hắn tự nhiên là chỉ Dạ Khuynh Thành, cực kỳ hiển nhiên, người này là Vô Tình mang theo từ vương phủ trước đây.
“Chủ nhân, chuyện này…”
Vô Tình không hề kiêng dè ở trước mặt thuộc hạ gọi Dạ Khuynh Thành là chủ nhân.
“Để cho hắn vào đi.”
Dạ Khuynh Thành ôm Tuyết Phượng, đang bận rộn bóc tôm cho tiểu nha đầu, nghe nói có người đến tìm mình, lúc này mới gật đầu nói.
Không bao lâu, một nam tử xa lạ mặc hắc y xuất hiện trước mặt bọn họ, tuy diện mạo nam tử xa lạ, nhưng không hiểu sao Dạ Khuynh Thành lại cảm thấy rất quen thuộc với người này.
“Chủ nhân, ta là Hắc Miêu, lần này tới là để từ biệt chủ nhân.”
Trước khi Dạ Khuynh Thành mở miệng hỏi, hắn đã lễ phép nói ra thân phận của mình.
“Ừ,thì ra là ngươi, người phải rời khỏi sao?”
Hắn vốn cũng không phải người của mình, tại tối hôm đó, Thiên Tà cũng đã nói cho hắn rồi.
“Vâng, ta muốn trở lại bên cạnh hắn, trước kia là ta quá tùy hứng, mong người thứ lỗi.”
Hắc Miêu thành khẩn nói, từ sau khi đi theo Dạ Khuynh Thành, hắn cũng học được không ít, cho nên vẫn luôn cực kỳ cảm tạ hắn.
“Hắn… đã trở lại rồi sao?”
Hắn đương nhiên biết “hắn” trong miệng Hắc Miêu là ai.
Trước đó vài ngày, hắn muốn cùng đưa mẫu phi về Long tộc, nhưng nàng lại nói mình còn có chuyện muốn xử lí, chẳng lẽ là đi cứu “hắn” sao?
“Đúng, là hậu nhân Nữ Oa đã cứu hắn.”
Hắc Miêu trả lời, chứng thật suy đoán của hắn.
“Được rồi, vậy ngươi hãy trở về bên cạnh hắn đi, về sau đừng tùy hứng như vậy nữa.”
Dặn dò một câu, hắn liền quay đầu lại, tiếp tục bóc vỏ tôm cho tiểu nha đầu trong lòng.
“Vâng, vậy Hắc Miêu cáo từ.”
Sau khi cung kính hành lễ liền yên lặng lui xuống.
Bởi vì quá mức vui vẻ, Tuyết Đại liền uống rất nhiều rượu, kết quả là hoa hoa lệ lệ say khướt.
Mãi đến ngày hôm sau bọn họ mới cáo biệt mọi người trở lại Long tộc, một nhà bốn miệng, ách, có lẽ về sau sẽ còn có thêm mấy cái miệng nữa, nhưng trải qua cuộc sống khoái hoạt như vậy, còn hạnh phúc hơn so với kết cục trong chuyện cổ tích.
Trái ngược với các nàng, có người lại không có vận may như vậy.
Trên đường cái người đến người đi, một tên ăn mày quần áo rách nát đầu tóc rối bù đang khập khiễng chạy.
Phía sau có mấy nam nhân gắt gao bám theo, một đường kêu hô đuổi giết khất cái phía trước.
“Ta cho ngươi chạy, ngươi còn chạy a! Sao lại không chạy nữa rồi?”
Khất cái bị què chân, làm sao chạy nhanh bằng mấy nam nhân kia, chẳng mấy chốc đã bị bọn họ đuổi kịp.
“Ta là công chúa, các ngươi không được động đến ta, nếu không ta sẽ bảo phụ hoàng tru di cửu tộc các ngươi, một người cũng không lưu!”
Nhìn kỹ, khất cái này là một nữ nhâ, lờ mờ còn có thể nhận ra bộ dáng của nàng, nàng nói không sai, nàng là công chúa, nhưng lại là một công chúa vong quốc, Mặc Yên Nhiên.
Lời nói của nàng khiến một đám cười ha hả, chỉ coi như nàng đang mơ mộng hão huyền mà thôi.
“Công chúa? Ha ha, cười chết lão tử rồi, đương kim thánh thượng chỉ có một thê tử là hoàng hậu, hoàng hậu cũng sinh ra một công chúa, chỉ là công chúa mới có một tháng tuổi, sao ngươi không giả mạo là thiên kim phủ thừa tướng? Như vậy còn đáng tin hơn một chút, các ngươi nói có phải hay không?”
Nghe hắn nói như vậy, không chỉ có đám nam nhân phá lên cười, liền ngay cả dân chúng xung quanh cũng chỉ chỏ, tập thể khinh bỉ.
Đang lúc nàng còn muốn phản bác, lại bị người khiêng lên, không hề có hình tượng đem nàng diễu phố thị chúng.
Sau nửa canh giờ.
Một nữ tử đeo khăn che mặt nhìn Mặc Yên Nhiên bị nâng trở về, khinh thường nở nụ cười.
“Ta nói, không phải ngươi có bổn đại sự chạy trốn hay sao, không phải nói mình là công chúa kim chi ngọc diệp sao? Vì sao tới đây lại bị người khiêng như khiêng súc sinh thế?”
Nữ nhân bị hung hăng ném xuống đất vùng vẫy đứng lên, hung tợn trừng mắt nhìn nữ nhân đang đá đểu mình.
“Thượng Quan Cẩn Du, người còn có mặt mũi cười ta, chính mình không phải cũng không khác gì sao? Có bản lĩnh thì ngươi lấy khăn che mặt xuống, cho người ngoài được chiêm ngưỡng dung nhan thật của ngươi đi, chỉ sợ một đám sẽ bị hù dọa chạt mất dép đấy.”
Cái nữ nhân xấu xí chết tiệt này, không chỉ không an ủi mình mà còn đứng đó nói mát.
“Ngươi! Tốt lắm Mặc Yên Nhiên, dám chửi ta xấu xí, xem ta làm sao hảo hảo thu thập cái đồ què nhà ngươi.”
Đường đường là một hoàng hậu và một công chúa của tiều triều, vậy mà lại đi đến kết cục này, người thì kéo khăn che mặt của kẻ kia, người thì lại nhằm đúng chân què của kẻ này mà giẫm, cái này gọi là có qua có lại mới toại lòng nhau.
Khác khứa trong tửu lâu nhìn thấy một người què cùng một người dung mạo xấu xí xông vào đánh nhau, cũng không nhịn được tiến lên vây xem.
Kết quả, người què không để ý hình tượng rống lớn, lại thêm một người dung mạo ghê tởm, làm cho tâm tình tốt của mọi người đều biến mất, ngay cả những gì vừa ăn cũng đều phun ra hết.
Bọn hắn thề, sau này sẽ không bao giờ đến đây nữa, cô nương trong lầu này thật là có “đức hạnh”, thật sự khiến cho bọn hắn ngán ngẩm.
Nhờ hai vị cực phẩm này, sinh ý trong tửu lâu liền xuống dốc không phanh, bởi vậy, lão bản sau lưng trong cơn tức giận đã cho người kéo hai nữ nhân này ra ngoài chôn sống.
TOÀN VĂN HOÀN.
Bình luận