Tiêu Dao phủ lại lâm vào một mảnh ảm đạm u ám.
Đột nhiên xuất hiện hai tiểu chủ tử đáng yêu, không nghĩ tới còn chưa được
bao lâu, hai tiểu chủ tử lại không hiểu ra sao mà không thấy.
Ai, thở dài.
“Hoàng thượng giá lâm.”
Một thanh âm chói tai cắt đứt vẻ ảm đạm trong Tiêu Dao phủ, tất cả mọi người hốt ha hốt hoảng chạy đến trước phủ tiếp giá.
“Tham kiến hoàng thượng.” Hỗn loạn quỳ đầy đất.
“Bình thân.”
Rèm tua màu vàng theo gió chập chờn, màn kiệu thêu Phi Long màu vàng được
vén lên, Dạ Tinh Triệt dùng ngọc quan bó tóc, cẩm bào một bộ màu đỏ tía
theo gió nhẹ tung bay, khuôn mặt tuấn mỹ, nhấp nhẹ môi mỏng, khí tức
vương giả hoàn toàn làm cho người ta cảm giác được áp bức.
“Tạ ơn Hoàng thượng .” Mọi người đứng lên, lại cúi thấp đầu như cũ, không dám thở mạnh.
“Vương gia cùng Vương phi đâu?” Lãnh mâu Dạ Tinh Triệt đảo qua, không tìm thấy bóng dáng hoàng đệ cùng Bắc Tiểu Lôi.
“Bẩm Hoàng thượng, Vương gia cùng Vương phi đều đã đi tìm tiểu thế tử và
tiểu quận chúa.” Quản gia đi lên một bước, khom lưng chắp tay hồi đáp.
“Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?” Dạ Tinh Triệt hỏi, một cỗ tức giận bắt đầu toả ra.
“Những nô tài các ngươi làm việc kiểu gì để xảy ra chuyện như vậy? Cư nhiên để cho người ta tiến vào trong Vương phủ bắt đi tiểu thế tử cùng tiểu quận chúa cũng không biết?” Con ngươi lạnh nhạt hướng mọi người liếc mắt một cái, mọi người sợ tới mức run rẩy. Cúi thấp đầu, câm như hến.
“Trẫm đi chờ bọn họ.” Dạ Tinh Triệt vung áo bào, nặng nề đi vào trong Vương phủ.
Quản gia Vương phủ nhanh chóng dẫn đám nô bộc bám theo ở phía sau, tiến đến hầu hạ Hoàng đế.
Sau nửa canh giờ.
Ba con ngựa trắng dừng ở trước Vương phủ, từ trên lưng ngựa hạ xuống chính là Bắc Tiểu Lôi cùng Tiểu Lục, Tiểu Thục.
Bắc Tiểu Lôi váy gấm đỏ rực tung bay, đôi môi anh đào mím chặt. Cả trong
đôi mắt sáng ngời linh động kia cũng nhiễm lên ánh mắt nghiêm túc, tựa
hồ sự tình thật không đơn giản.
“Vương phi.” Người gác cổng thấy Bắc Tiểu Lôi trở về, vội vàng hành lễ với nàng.
“Ân.” Bắc Tiểu Lôi gật gật đầu, đem ngựa giao cho thị vệ. Ba người hướng trong vương phủ đi đến.
“Vương phi.” Trên đường đi qua đình viện, gặp quản gia đang vội vội vàng vàng. Hắn thấy Bắc Tiểu Lôi, khom lưng vấn an.
“Vương gia đã trở lại chưa?” Bắc Tiểu Lôi hỏi, nàng bên này không có chút tin
tức nào, không biết Dạ Tinh Thần cùng cha mẹ bên kia có thể có tiến
triển gì không?
“Bẩm Vương phi, Vương gia chưa hồi phủ.”
“Nga, biết rồi.” Hướng quản gia phất phất tay, cùng Tiểu Thục, Tiểu Lục đi vào phòng khách.
“Vương phi—” Quản gia đột nhiên gọi lại Bắc Tiểu Lôi.
“Chuyện gì?” Bắc Tiểu Lôi quay đầu lại nhìn vào quản gia, lông mày nhíu lại.
Hiện tại bất cứ chuyện gì cũng không quan trọng bằng việc nàng đi tìm
hài tử, cũng không biết đến tột cùng là ai bắt đi hai đứa nhỏ? Lại có
mục đích gì? Hai đứa nhỏ có bị thương tổn không?
“Hoàng thượng
đang ở phòng khách chờ Vương gia, Vương phi.” Quản gia đáp, mâu quang
chớp lên, hắn là không yên tâm Vương gia không có trong phủ, Vương phi
nhanh mồm nhanh miệng lại không cẩn thận chọc giận thánh nhan, đưa tới
phiền toái.
“Đã biết.” Bắc Tiểu Lôi khẽ nhíu lông mày, vị hoàng
đế kia đến lúc này để làm gì? Suy nghĩ một chút, nhưng lại nghĩ mãi mà
không ra.
“Ta đây phải đi gặp Hoàng thượng.”
Dứt lời, bóng dáng đỏ rực cùng Tiểu Thục, Tiểu Lục lam nhạt, xanh nhạt, ba đạo bóng
dáng cùng nhau biến mất ở trước mặt quản gia.
“Ta chính là lo lắng người gặp Hoàng thượng a.”
Quản gia đối mặt với bóng dáng vừa biến mất lẩm bẩm, giương lên cái trán đầy nếp nhăn, hắn có nên phái người đi tìm Vương gia hồi phủ hay không, vạn nhất Vương phi thật sự chọc giận thánh nhan, mắc tội, cũng làm cho
Vương gia trở lại cứu a.
“Được rồi, hiện tại phái người đi tìm Vương gia.”
Nghĩ nghĩ, quản gia càng lúc càng lo lắng. Nhịn không được xoay người lại, vội vàng phái người đi tìm Vương gia hồi phủ.
Bình luận