Mặc Tử Hiên nghi ngờ đứng dậy, xoay người thấy đống ảnh trên ghế salon.
Mắt anh nheo lại, giờ đã hiểu vì sao Diệp Hân Đồng khóc.
Trong lòng anh một ngọn lửa bùng phát, bước nhanh ra khỏi phòng Diệp Hân Đồng, cầm mớ ảnh đi tìm Cổ Phi.
“Rầm” Phòng Cổ Phi không khóa, Mặc Tử Hiên đá tung một cái đi vào.
Cổ Phi đang pha trà, tiếng nhạc êm dịu, bà đang bình tĩnh rót trà ra mấy chén nhỏ.
“Ngồi đi” Bà có thể đoán được Mặc Tử Hiên sẽ tới tìm mình.
Mặc Tử Hiên nhếch miệng “Coi con như quân cờ thỏa mãn dã tâm của mình, người có hối hận không?” Mặc Tử Hiên ngồi xuống trước mặt Cổ Phi, bướng bỉnh lỳ lợm, mệt mỏi pha chút lạnh lùng.
“Đây là dã tâm của ta sao? Ta làm tất cả đều vì con, vì sinh mệnh tạm bợ của chúng ta, con đã quên ban đầu chúng ta bị chèn ép như thế nào rồi sao, vì sao ta và cha con đã phải xa cách nhau cả cuộc đời?”
Mặc Tử Hiên cầm lên một lý trà, uống một hớp, tỉ mỉ thưởng thức.
“Mẫu thân pha trả quà thật rất có hương vị, mùi thơm trong miệng mãi không tan.” Mặc Tử Hiên nhạt nhẽo nói.
“Lấy Kim Lệ Châu đi, ta cho con một tối hậu thư, bằng không đừng trách mẫu thân độc ác.” Cổ Phi lại rót trà cho Mặc Tử Hiên.
“Người hận Hàn cung đã giết chết tình yêu của người, tại sao bây giờ lại mạt sát tình yêu của người khác.”
“Thằng nhóc này, chờ khi nào con kế vị ngai vàng, sẽ thấy mọi thứ đều nhỏ bé. Còn nữa, nhất định phải tìm ra kho báu của cha con, có thể cha con mới có thể nhắm mắt.” Cổ Phi lấy tình cảm ra để khuyên.
“Con tự biết tính toán. Đừng lo chuyện của con, nếu không, người sẽ hối hận tất cả những gì người làm hôm nay.” Mặc Tử Hiên đứng lên.
“Ngày mai, các toàn soạn báo và tạp chí đều sẽ nhận được tài liệu này, ta sẽ đại diện cho con trả lời thắc mắc của quốc dân, con hãy lưu ý chuẩn bị cho tốt.” Cổ Phi lạnh lùng nói.
“Đừng làm gì khiến cho mình hối hận, sai lầm lớn nhất của người chính là đón con trở về Hàn cung làm quân cờ cho người.” Mặc Tử Hiên nói xong ra khỏi phòng Cổ Phi, trở về phòng mình.
Chờ đợi anh ngày mai sẽ là một cuộc gió tanh mưa máu, anh phải nghĩ được biện pháp tốt nhất để giải quyết.
Mặc Tử Hiên nhắm mắt lại để lòng mình được yên tĩnh. Trong đầu lại vô thức xuất hiện hình ảnh Diệp Hân Đồng vừa rồi rơi nước mắt.
Sáng sớm, Mặc Tử Hiên gõ cửa phòng Diệp Hân Đồng.
Diệp Hân Đồng mở cửa thấy sắc mặt nặng nề của Mặc Tử Hiên.
“Chào buổi sáng” Diệp Hân Đồng chủ động chào hỏi.
“Hôm nay theo anh đi nghe một cuộc diễn tấu đơn thuần đi, anh rất mệt mỏi.” Bộ dạng Mặc Tử Hiên như cả đêm qua không ngủ.
Trong lòng Diệp Hân Đồng cũng khổ sở, gật đầu với anh.
Sáng sớm Mặc Tử Hiên dắt tay Diệp Hân Đồng ra ngoài ăn điểm tâm.
“Chuyện ngày hôm qua anh đã biết, mẫu thân đã đưa tài liệu này cho giới truyền thông, lần này là muốn ép anh cưới Kim Lệ Châu.” Mặc Tử Hiên đang ăn đột nhiên nói.
“Khụ khụ khụ” Diệp Hân Đồng bị sặc. Mặc Tử Hiên dù sớm biết mình không có một tia hi vọng nào, nhưng nghe thấy kết quả này trong lòng vẫn không thể thờ ơ.
Cô uống vài ngụm sữa đậu nành.
“A, chúc mừng anh. Có lẽ như vậy cũng tốt, để cho mọi người đều biết hai người sắp kết hôn, những nghị viên còn đang do dự sẽ ủng hộ anh.” Diệp Hân Đồng trả lời với vẻ ‘không sao cả’
Nhưng trong lòng, thật đau đớn.
Cô hít sâu, gặm một miếng bánh bao to.
“Ừm, rất ngon.” Cô cười.
Mặc Tử Hiên cầm khăn giấy lau khô khóe miệng dính nước canh của cô.
Diệp Hân Đồng sửng sốt, lập tức cầm lấy khăn giấy tự lau.
Cô lúng túng cười cười.
“Anh không muốn cưới cô ta, càng ngày càng không muốn.” Mặc Tử Hiên nghiêm túc nhìn Diệp Hân Đồng.
“Đừng dại dột. Hai người nhất định phải cưới nhau.” Diệp Hân Đồng rất muốn khóc, sau này cô sẽ không còn gặp được anh, cũng không thể nói những lời như vậy với anh, đột nhiên cô thấy mình sao cô đơn quá.
“Anh và em mới phải nhất định bên nhau, nhưng mà, vì ngôi vị hoàng đế này anh đã buông bỏ rất nhiều thứ, anh đang nghĩ lại xem vị trí này có đáng để anh mất đi cái mình muốn nhất không.” Mặc Tử Hiên nghiêm túc nói.
“Đừng nên kích động, tất cả người thân của anh đều ở Hàn cung này, bà ngoại, mẹ, cậu, vv…, đây là nhà anh, anh có thể tìm thấy sự ấm áp, hãy làm theo những gì họ muốn đi, thời gian sẽ xóa nhóa tất cả, chúng ta cũng mới quen biết nhau chưa lâu, tôi sẽ quên anh ngay thôi, anh cũng vậy chẳng bao lâu sẽ quên tôi.” Diệp Hân Đồng cũng bị anh kéo theo, không thể không nghiêm túc.
Mặc Tử Hiên gắp một cái bánh bao đặt trước mặt Diệp Hân Đồng.
“Ăn đi, anh thích nhìn dáng vẻ thỏa mãn của em.”
“Ừm” Diệp Hân Đồng bày ra bộ mặt tươi cười rạng rỡ, cầm bánh bao lên ăn.
Ánh mắt thâm thúy của Mặc Tử Hiên chăm chú nhìn cô, khẽ nhíu mày thể hiện tâm trạng phức tạp.
Ăn xong bọn họ đến hội trường diễn tấu.
Vừa mới ngồi xuống.
Một thanh niên trẻ tuổi mặc âu phục đi đến trước mặt Diệp Hân Đồng.
“Phu nhân nhà tôi mời cô qua.”
Diệp Hân Đồng và Mặc Tử Hiên cùng kinh ngạc nhìn nhau.
Mặc Tử Hiên gật đầu với Diệp Hân Đồng. Anh đang muốn đứng lên cùng cô.
Người thanh niên kia ngăn lại “Phu nhân dặn, chỉ mời cô ấy đi.”
Mặc Tử Hiên sửng sốt, lại ngồi xuống.
Diệp Hân Đồng hồ nghi đi theo anh ta.
Phu nhân qua miệng người thanh niên này hẳn là người phụ nữ xinh đẹp cô đã gặp ở nhà hàng hôm đó. Cũng chính là Quyền Niệm Tuệ mà bọn họ muốn gặp.
Bình luận